có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Tư, tháng 6 25, 2025

Người Đi Chân Đất




1.

Đó là về bàn chân. Đó là cách bàn chân đặt xuống.
Đó là về cách bàn chân uống sương trên cỏ.
Đó là nhịp điệu. Bước đi. Bước đi nghi ngại. Đi trong sợ hãi.
Đi trong tỉnh thức. Đi trong lương tri bị vây khổn.
Đó là về ác mộng giữa hai bờ sinh diệt. Đó là trống rỗng. Buông bỏ.
Đó là về bàn chân tự mình giải thoát. Đó là ý thức tự mình bước đi.

Chủ Nhật, tháng 6 01, 2025

Tôn Phu Nhân Quy Thục



Tôn Phu Nhân Quy Thục

Cật ngựa thanh gươm vẹn chữ tòng,
Ngàn thu rạng tiết gái Giang-đông.
Lìa Ngô bịn-rịn chòm râu bạc;
Về Hán trau-tria mảnh má hồng.
Son phấn thà cam dày gió bụi;
Đá vàng chi để thẹn non sông?
Ai về nhắn với Châu Công-cẩn:
Thà mất lòng anh, đặng bụng chồng.

Tôn Thọ Tường



(bài họa)

Cài trâm sửa áo vẹn chữ tòng,
Mặt ngả trời chiều biệt cõi Đông.
Ngút toả đồi Ngô un sắc trắng,
Duyên về đất Thục đượm màu hồng.
Hai vai tơ tóc bền trời đất,
Một gánh cương thường nặng núi sông.
Anh hởi Tôn Quyền, anh có biết?
Trai ngay thờ chúa, gái thờ chồng.

Phan văn Trị

Thứ Tư, tháng 4 30, 2025

Tóc rơi tờ lịch cũ

 

(Tranh: Đinh Trường Chinh)

Tóc rơi tờ lịch cũ

Sớm đó, cha xé tờ lịch, biết hôm qua vừa hết.
Chưa biết đời mỏi mệt khi hồn treo cổ nhìn qua song tù.
Tờ lịch xé để trên đầu tủ, cơn gió thổi qua, bay lên la đà diễn nghĩa Xuân Thu.
Từ đó, tờ đó, ngày đó không bao giờ trở lại.
Tờ lịch cũ đáng giá bao nhiêu?
Sao lòng quay quắt giai điệu bùi ngùi. Nhiều mất mát trên mặt tờ giấy nhỏ.
Không có lịch, có lẽ, ít ai nhớ. Hoặc nhớ không rõ, những chuyện buồn do đó mơ hồ.
Cha mất con, bốn đứa trai đi lính ra thẳng mộ.
Một gái lấy chồng số khổ mất chồng.
Thành phố chiến tranh không lãng mạn như tiểu thuyết “Một thời để yêu…” nhưng chắc chắn đúng “Một đời để chết.”
Người trong chiến tranh, bầy thú bất hạnh điên cuồng giữa núi rừng động đất, đang mất trí giết nhau trong bất tận thảm sầu.
Một tờ lịch tầm thường để mỗi ngày mỗi xé. Một con người tầm thường để mỗi ngày mỗi sống. Dính líu nhau như sợi tóc rơi.
Ai biết được ngày nào trong đời cần giữ lại sợi tóc?
Sớm đó, cha xé tờ lịch nào biết nghe nó khóc, mất một ngày nhỏ mọn rồi mất luôn những to tát mai sau, để tiếp tục héo đau mất ngủ.
Sớm đó, cha xé tờ lịch cũ, xé luôn thịt xương, đứt máu mủ yêu thương, mẹ từ đó ủ rũ, cha từ đó trong tù treo cổ những niềm vui.
Quá khứ xum vầy hạnh phúc con mắt đui tìm ánh sáng.
Mỗi năm, ngày này, tờ lịch mới chịu tang tờ lịch cũ.
Rồi xé bay vèo 30 tháng 4,
Từ da thịt rụng thêm một sợi tóc.

Ngu Yên

Thứ Ba, tháng 4 29, 2025

Một Giờ Trực Canh





Gần đây trong khi lục lọi đống giấy tờ cũ tôi bất ngờ phát hiện tấm thẻ căn cước quân nhân của mình, tấm thẻ với bức ảnh tôi thời còn trẻ măng, trên ve áo trận gắn hai bông mai đen, góc trên tấm thẻ ghi hàng chữ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.

Thứ Năm, tháng 2 06, 2025

Thứ Năm, tháng 1 30, 2025

Rắn, trào lộng phú




Rồng lui chân theo cựu Đông Quân,
Rắn ngỏng cổ mừng tân niên kỉ.
Nhân ngày tư ngày tết, rắn em bày tỏ đôi lời,
Mong năm mới năm mung, mọi người được nhiều đại hỉ.

Thứ Năm, tháng 1 09, 2025

"Tam Ca Sa Mạc"


Tác giả NCT đọc "Tam Ca Sa Mạc"


Mười lăm năm trước, vào cuối mùa thu, tôi có chuyến đi đến sa mạc Sahara ở Maroc. Tôi đã mang trong mình "cảm giác sa mạc" trước và trong khi viết tập thơ SA MAC (1975).

Thứ Bảy, tháng 1 04, 2025

Khánh Trường, Rượu Biết Rót Về Đâu





“… Soi gương nhìn kỹ mặt mày
Cũng râu cũng tóc đủ đầy giống… ta!
Thế nhưng trong cõi ta bà
Nhiều khi những tưởng mất cha cái mình…”
[Khánh Trường]


Tôi bị ám ảnh triền miên bởi những hình tượng ốm đau, kiệt quệ. Những lặng lờ thấp thỏm, sợ hãi đợi chờ cho một ngày cuối cùng, chấm hết… Nên đã rất ít khi tôi còn dám thăm hỏi ai thêm về chuyện thở ít, thở nhiều hay đã gần ngưng thở.

Thứ Sáu, tháng 11 22, 2024

Cái thú… dân chủ


Những người ủng hộ Donald Trump reo mừng chiến thắng
(Hình: New York Post)


Tôi bắt đầu tham gia bầu cử vào năm học lớp Ba, với tư cách là người đi cổ động. Nhiều lần. Khoái và vui. Được xếp hàng với nhau, bọn học trò trẻ con chúng tôi giương cao những tấm bảng với các dòng chữ “đi đông, bầu đúng cử xứng” và “xanh bỏ giỏ đỏ bỏ bì” viết bằng phấn hay mực, vừa đi trên đường phố vừa hô khẩu hiệu “Đả đảo Bảo Đại”, “Hoan hô chí sĩ Ngô Đình Diệm”. Với thằng nhỏ, ngoại trừ những tấm hình người đi kèm, những đả đảo hoan hô bảo đại ngô đình diệm chỉ là những con chữ thuần túy, không hơn không kém. Đến cuộc bầu cử tổng thống năm 1961, nhiệm kỳ 2, Đệ Nhất Cộng Hòa, tôi chưa đủ tuổi đi bầu, nên hôm đó, đạp xe đạp chạy vòng vòng quanh thành phố nghe ngóng tin tức (chỉ để giải trí), vì chưa bầu đã biết trước người đắc cử rồi.

Thứ Sáu, tháng 10 11, 2024

Kinh Ngạc




Độ này bỗng dưng có rất nhiều điều gây kinh ngạc cho nhiều người bạn của tôi, và nhất là cho tôi.

Thứ Tư, tháng 9 25, 2024

Hồn tôi bây giờ không biết lạc về đâu



Hồn tôi bây giờ không biết lạc về đâu

Thêm chút mùa thu lòng tôi xao xuyến
Tháng này buồn hơn các tháng trong năm
Cây gợi nhớ bao điều trong ký ức
Những tàn xanh trả lá lại cho rừng

Chủ Nhật, tháng 9 22, 2024

Quá Khứ Một Lần Nữa



Y đứng giữa phòng triển lãm nhìn ngó ngu ngơ những bức tranh, nhưng y không trông thấy gì hết, những màu sắc mát mẻ hay nóng sốt kia không ăn nhập gì đến y. Y ngồi xuống một chiếc ghế cao, mở một quyển sách, đọc lướt một dòng chữ. Một cậu bé mười hai tuổi, chết vì buồn. Không tưởng tượng nổi, không thể nào có thể tưởng tượng được. Mười hai tuổi, chết vì buồn. Có phải đó là cái chết của một thế hệ chưa kịp lớn như sự úa héo của một chồi lá chưa kịp xanh hay là cái chết của sự ngu xuẩn và bất lực? Còn y?

Thứ Ba, tháng 9 10, 2024

Phố Trắng



Tác giả: Anh Việt Thu
Ca sĩ trình bày: Hoàng Oanh

[Lời 1]:

Trong nhớ thương này anh thầm gọi tên em
Con phố đầy trời lệ bỏ mưa đêm
Mưa bay mưa rất nhỏ
Bàn tay đơm hoa cỏ
Mùa thu mưa đan mây bỏ lối nhỏ xa xưa
Anh đã yêu rồi tiếng hát đong đưa
Tiếng hát đong đưa khi chiều về chiều về
Khi chiều về em biết yêu chưa?
Đường mưa trắng lưa thưa.