Khung cửa thời quá khứ
mây chở mưa ngang phố
u uất điệu kèn đồng
một tấu khúc lạ tai
trưa nắng tháng mười hai năm ấy
có người bỏ đi biệt tăm
không một lời giã biệt
những mùa hoa niên cũ
ngày kẽm gai và đêm vội vã giới nghiêm
nơi ấy
những đường phố đổi thay
một-chín-bảy-lăm
với tháng năm đoạn đành
ngoảnh mặt thời quá khứ
dửng dưng những cái chết
không người vuốt mặt
mỗi mình tôi ngày trở lại
ngơ ngác đêm quán trọ
người hát mù run rẩy khúc độc huyền cầm
sót lại chút thanh âm quê quán
như tiếng thở dài điệu ngũ cung
bật máu những vết thương
những dòng chữ ngã vấp
trang ký ức tái sinh
thoi thóp bình minh tư tưởng
rụt rè bàn tay mở hé khung cửa miền thơ ấu
bầy ve sầu chợt im tiếng
trong khu vườn bỏ hoang
không người ký thác
từ lâu
Ngô Nguyên Dũng
(04.2018)