thủ bút+ chữ ký tác giả Võ Quang Thẩm.
(tr. 345 TẬP THƠ TRUYỆN Kq THỜI CHIẾN)
Tâm bước lên phi cơ. Viên cơ trưởng ra hiệu mở máy. Nhân sẵn sàng bên phi cơ kế cận. Những cánh quạt nặng nề chuyển động. Rồi sẵn đà ngon trớn, quay nhanh. Luồng không khí lạnh hắt vào mặt. Những vệt lửa xanh dài, thoát ra từ ống thoát. Âm thanh ròn rã xé đêm thâu, một thứ âm thanh vô duyên trong đêm tịch mịch, một thứ âm thanh gầm thét giận dữ của loài quái vật, trước giờ lâm chiến.
Tâm điều chỉnh ánh sáng trong phòng lái, kiểm soát phi vụ, thử vô tuyến. tất cả đều bình thường. Tâm nối đuôi Nhân di chuyển ra đường bay. Dọc theo đường di chuyển, những vận tải cơ là những bóng đen khổng lồ, mệt mỏi sau một ngày đường xa về, với vẻ buồn của một lữ khách vào mộtđêm xứ lạ, quê người. Những chiến đấu cơ lẩn khuất trong nhựng u đất che thân, mất hết vẻ kiêu hùng như những giờ phút trên trận mạc.
Phi cảng Tân sơn nhất im lìm, buồn nản cho số phận một cửa ngõ quốc gia trong thời chiến. Tâm nhớ tại đây, vào một đêm khi Tâm đặt chân lên quê hương; sau những ngày xa xứ. Cũng vào giờ này, 2 giờ đêm. Đón tiếp Tâm, chỉ có bóng dáng những hàng cây xơ xác ; chỉ có 1 phi cảng vắng người, vào giới nghiêm, tiêu điều như những thành quách hoang phế lâu đời. Tâm và các bạn phải ngồi nơi bậc thềm chờ đến sáng.
Sau bao ngày xa quê hương, trở về nhìn đất nước điêu linh, thống khổ. Bên tai; không còn những âm thanh dịu vợi, của một phi cảng thanh bình; mà, chỉ còn những tiếng đại bác từ xa vọng lại. Trước mặt không còn những bóng dáng bình thản của một dân tộc phú cường; mà, chỉ còn lại dáng dấp tả tơi của một vài người dân Việt; sống nghề khuân vác, với tấm thẻ An ninh nơi ngực, co ro; ngủ dọc hành lang.
Tự nhiên, Tâm không còn nghĩ đến vòng tay chờ đợi của người yêu -- Tâm không còn nghĩ đến cảnh đón tiếp rộn ràng của người thân trong gia quyến mà Tâm hằng mong đợi bấy lâu, Tâm chỉ còn nghĩ đến sự khác biệt của kiếp con người, bởi tai nạn chiến tranh.
(...) - tạm lược khoảng 20 dòng. (Bt)
Tâm thường đọc bài vè do mình đặt ra:
Cuộc đời bay bổng đừng quên
PRE TAKE OFF CHECK ta nên sẵn sàng,
Phòng khi gió lớn gió ngang
TRIM, LOCK, OFF, SAFE thẳng đàng mà đi.
bài thơ gồm những danh từ chuyên môn, những điểm chính yếu; không cho phép Tâm quên, ở mỗi chuyến bay. Tâm vẫn thích thú, dù lời thơ thiếu âm điệu, ý tứ gượng ép. Nhưng tâm vẫn tự nhủ: bài thơ đo giúp vượt qua được những trở ngại đầu, mỗi lần cất cánh.
Tâm kiểm soát lại một lượt chót : bộ phận lái. Các phi kế vẫn bình thường, trongánh sáng lân tinh vừa đủ. Nhìn khoảng đen bao la trước mặt, Tâm có cảm tưởng dãy đen 2 bên phi đạo hướng lên cao. Đài kiểm soát cho lệnh cất cánh, Tâm đẩy tay ga vế trước, đến vị thế tối đa. Toàn thân phi cơ rung chuyển. T6am nhả thắng, phi cơ tròng trành; rồi lao về phía trước. Những ngọn đèn phi đạo kéo chạy về sau, càng lúc càng nhanh; đến lúc phi cơ đạt đến vận tốc cất cánh. Tâm nâng nhẹ cần lái, phi cơ bay lên cao, Tâm nhìn phía trước; phi cơ của Nhân đắm chìm trong khoảng sâu đêm tối; mà, Tâm chỉ có thể định được vị trí bằng những ngọn đèn nhỏ bé , nơi cánh và đuôi.
T6am giảm ánh sáng trong phòng lái , để tăng thêm tầm nhìn bên ngoài. Thành phố Saigon trở nên nhỏ bé; chỉ còn là một sự tập hợp của những đường đen sâu thẳm.
- Black Bat 2 : đây 1 gọi.
- 2 : nghe 5/5
- Trăng đẹp quá!'
- Black Bat 2 : biểu...
(...) - tạm lược 43 dòng. (Bt)
***
Thời gian nặng nề trọi qua; mỗi vòng bay quanh thủ đô Saigon không đầy 5 phút. Tâm không nhớ là mình đã bay đến vòng thứ mấy mươi. Chiếc kim dạ quang trên mặt đồng hồ như vẫn cố định. Tâm thấy sức lực mình tiêu hao theo bước chân chậm chạp của thời gian.Mồ hôi ướt đẫm sau lưng, đọng đầy nơi vành tai; giữa 2 chiếc 'écouteur' của chiếc nón bay chật hẹp. Ống gió nhỏ bé không đủ sức làm dịu bớt sức nóng trong phòng lái. Cao -độ -bay- thấp dần theo trần mây mỗi lúc một xuống thấp. Những đám mây nặng chĩu kéo về, ánh trăng bị ngăn chặn trên cao. Quanh Tâm chỉ còn lại bầu trời tối đen như mực. Ánh sáng từ thành phố vọng lên, chiếu sáng những hạt mưa đầu, rơi trên mặt kính.
- Black Bat 2 : đây 1 gọi
- Black Bat 2 : nghe 5
- Nhớ mở pilot heater ON khi vào mây, nếu lạc 1. Nhớ bay phi cụ.
- 2 : hiểu.
Lời nhắc nhở nghe nghiêm trang, đanh thép. Tâm biết, vào giờ phút này, giờ phút hiểm nguy giữa mưa sa, bão táp. ...
Những lời nhắc nhở kia không phải vô ich, .. đó lá trách nhiệm củ người phi công chỉ đạo. ... Nhơi đến phi vụ đang thi hành, một phi vụ bỏ dở; mà, giờ đây Tâm và Nhân đang trên đường trở về-- vì thời tiết xấu. Phi vụ dở dang như tan vỡ; hy vọng của bao người đang trông cậy vào phi tuần túc trực trên không. Tâm thầm mong; " Địch đừng pháo kích trong đêm mưa này!" và thấy, như muốn lưu lại dù với bầu trời tối tăm, giông bão; dù ở lại, âm thầm như NHỮNG BÓNG DƠI ĐEN, dù với 2 tiếng đồng hồ túc trực gian khổ trên không; để trở về bến đậu, với đôi cánh còn đấy bom đạn, "Địch đã không pháo kích, tấn công. Quê hương thương yêu đã qua khỏi một đêm u sầu, tan tác; vì bom, đạn,"
Võ Quang Thẩm
(tr. 353- 366 TẬP THƠ TRUYỆN KQ THỜI CHIẾN)