• Nhạc & lời: Ngu Yên
• Trình bày: Julie Quang
• Hòa âm & phối khí: Nguyễn Quang
Nhiều khi trong tiếng cười
Là tiếng lạnh lùng
Từ vết thương
Dù qua năm tháng lành vết thương sầu
Nhiều khi trong vết sẹo
Bật tiếng reo cười
Cười giống như trẻ thơ
Tình vẫn thờ ơ biến mất
Người vẫn hờ hững qua đời
Chân đi về chốn không trời
Một thoáng qua khuất xa bụi mờ
Nhiều khi nghe trẻ cười
Chợt nhói lòng buồn
Đau vết thương nhân sinh
Giờ đây tôi hát không dám buồn
Trong con tim máu thành bóng mây
Là tiếng lạnh lùng
Từ vết thương
Dù qua năm tháng lành vết thương sầu
Nhiều khi trong vết sẹo
Bật tiếng reo cười
Cười giống như trẻ thơ
Tình vẫn thờ ơ biến mất
Người vẫn hờ hững qua đời
Chân đi về chốn không trời
Một thoáng qua khuất xa bụi mờ
Nhiều khi nghe trẻ cười
Chợt nhói lòng buồn
Đau vết thương nhân sinh
Giờ đây tôi hát không dám buồn
Trong con tim máu thành bóng mây
Ngu Yên: Người hát một mình thường là vì cảm thấy buồn. Nhất là hát thì thầm trong trí, còn mặt ngoài ngớ ngẩn, mắt nhìn xa xăm nhưng không thấy gì, trạng thái đó còn buồn hơn nữa.
Người nghệ sĩ thường xuyên có những ngày buồn như vậy. Buồn lơ là, không có lý do. Buồn trống rỗng. Buồn chán chường. “Nhiều khi trong tiếng cười là tiếng lạnh lùng từ vết thương.” Hóa ra, trong thâm tâm nghệ sĩ luôn có thương tích, dù đã thành sẹo, nhưng không bao giờ lành.
Mỗi khi vết sẹo sưng lên, đau nhức, thì buồn lại đến. Hơn ai hết, nghệ sĩ nhạy cảm với những chuyện đời mất mát, ly tan, chia lìa. Những mối buồn này trở thành nguồn sinh lực để tạo ra những bài thơ, bản nhạc, câu văn, hay bức họa …
Tôi viết ca khúc ngắn này trong một hôm buồn ngơ ngác như vậy. Và tôi muốn được cười hồn nhiên nắc nẻ như đứa trẻ bị cù vào nách. Ai cù?
Ca khúc viết xong. Ngồi hát một mình. Đàn một mình. Buồn cũng vậy mà không buồn cũng vậy. Trái tim đầy bóng mây. Ý nghĩ, “không dám đâu, buồn làm gì” thoáng qua. Tựa đề của bài hát thành hình.