Trình bày: Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm: ElevenSixteen Soundscape
Final mix: LeVuMusic Studio
Photo & graphics: MarcMarc
Ngày buồn quá, đưa nhau về chốn mơ hồ
Chiều chờ đêm, nắng đê mê thành khói
Hình như có tiếng không gian dặn dò:
Yêu nhau đi, đời không còn bao ngày
Cởi áo cho mây ngừng bay
Ngậm lấy con tim bằng đôi môi
Hãy ở trong nhau cho hết ngày
Rồi ngày vụt qua nhanh…
Ngày buồn quá, hôn nhau nhìn thấy linh hồn
Nhìn màu trăng xót thương cho mà nắng
Hình như có tiếng chia ly lập lại:
Yêu nhau đi, đời không còn bao ngày
NT: Hình như anh Ngu Yên viết ca khúc này vào khoảng năm 2000, và tôi chỉ biết qua phiên bản của ca sĩ Julie Quang trong CD Hát Không Dám Buồn của chị. Trong thể jazz classic. Bài hát thật chơi vơi với những câu chữ lồng lộng, nhất là qua giọng hát ngọt và mượt mà như những ngụm chocolat nóng. Ngày buồn quá, hôn nhau nhìn thấy linh hồn… nghe buồn muốn nát bấy tim gan phèo phổi.
Nhưng rồi bạn khám phá ra anh Ngu Yên đã viết ca khúc này theo thể swing, với một cadence khác thường. Những ngắt câu mới nghe thật chướng lỗ tai, nhưng ngược lại thật thấm thía như những nấc nghẹn của một cuộc tình buồn.
Bạn soạn một hòa âm swing, nhưng chậm, và gửi cho tôi. Tôi ngâm rất lâu vì không nghĩ ra bản diễn.
Lâu lâu bạn nhắc. Tôi cứ phải ầm ừ cho qua chuyện.
Nhưng chuyện gì phải đến, sẽ đến, đã đến. Ngày trước khi tôi rời Houston, tôi đã phải dấu thân vào phòng thâu cả đêm để thanh toán món nợ âm nhạc này rồi gửi cho bạn. Sáng hôm sau tôi xách valise lên phi cơ không một lời nhắn, để mặc bạn tính sao thì tính.
Chiều chờ đêm, nắng đê mê thành khói
Hình như có tiếng không gian dặn dò:
Yêu nhau đi, đời không còn bao ngày
Cởi áo cho mây ngừng bay
Ngậm lấy con tim bằng đôi môi
Hãy ở trong nhau cho hết ngày
Rồi ngày vụt qua nhanh…
Ngày buồn quá, hôn nhau nhìn thấy linh hồn
Nhìn màu trăng xót thương cho mà nắng
Hình như có tiếng chia ly lập lại:
Yêu nhau đi, đời không còn bao ngày
NT: Hình như anh Ngu Yên viết ca khúc này vào khoảng năm 2000, và tôi chỉ biết qua phiên bản của ca sĩ Julie Quang trong CD Hát Không Dám Buồn của chị. Trong thể jazz classic. Bài hát thật chơi vơi với những câu chữ lồng lộng, nhất là qua giọng hát ngọt và mượt mà như những ngụm chocolat nóng. Ngày buồn quá, hôn nhau nhìn thấy linh hồn… nghe buồn muốn nát bấy tim gan phèo phổi.
Nhưng rồi bạn khám phá ra anh Ngu Yên đã viết ca khúc này theo thể swing, với một cadence khác thường. Những ngắt câu mới nghe thật chướng lỗ tai, nhưng ngược lại thật thấm thía như những nấc nghẹn của một cuộc tình buồn.
Bạn soạn một hòa âm swing, nhưng chậm, và gửi cho tôi. Tôi ngâm rất lâu vì không nghĩ ra bản diễn.
Lâu lâu bạn nhắc. Tôi cứ phải ầm ừ cho qua chuyện.
Nhưng chuyện gì phải đến, sẽ đến, đã đến. Ngày trước khi tôi rời Houston, tôi đã phải dấu thân vào phòng thâu cả đêm để thanh toán món nợ âm nhạc này rồi gửi cho bạn. Sáng hôm sau tôi xách valise lên phi cơ không một lời nhắn, để mặc bạn tính sao thì tính.