Trong NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG anh đã MƠ VỀ NƠI XA LẮM
TRONG ÁNH CHỚP SỐ PHẬN anh đã ra đi
THÀNH PHỐ ĐÊM chỉ còn NGỌN NẾN giăng tang
LỜI RÊU cho NGÀY XƯA tìm TRONG MIỀN KÝ ỨC
VỀ LẠI PHỐ XƯA một sáng MUỘN màng
Bên GIỌT CÀ PHÊ nhỏ xuống đời tan chảy
Cây bàng mồ côi EM ƠI HÀ NỘI PHỐ
Để CÓ MỘT NGÀY
LÃNG ĐÃNG CHIỀU ĐÔNG HÀ NỘI
Mây CHIỀU PHỦ TÂY HỒ
Tiếng DƯƠNG CẦM LẠNH tan trong xa vắng
GIỌT TÌNH BUỒN rơi xuống bóng CHIỀU HOANG
NỖI KHÁT KHAO MẶT TRỜI và NỖI NHỚ
Gởi tình yêu qua DẠ KHÚC mưa
GỞI ĐÔI MẮT BUỒN CHO MỘT NGƯỜI TÌNH XA đi về phía HOÀNG HÔN DỐC
Sầu đông vỡ trên dòng sông hoang lạnh
GIỌT NƯỚC MẮT ĐẦU TIÊN ta khóc cho người
CHIỀU KHÔNG EM mây xuống ngủ bên lòng
Nói với anh QUÁN THỜI GIAN cũng chỉ là miền HƯ ẢO
THÀNH PHỐ ĐÊM GIỌT THU BUỒN rơi trên ngõ vắng
MÙA HẠ CÒN ĐÂU
Chỉ còn BIỂN NỖI NHỚ VÀ EM
ĐÃ CÓ MỘT THỜI anh LANG THANG để MÙA THU GIẤU EM
Anh ru hồn trong GIỌT NƯỚC MẮT DỊU ÊM
Hoài niệm NHỮNG NGÀY TA YÊU NHAU chỉ là MÂY XƯA TRONG MIỀN KÝ ỨC
Cho dẫu lá trút rơi nhiều nhưng ĐÂUPHẢI BỞI MÙA THU
Một TÌNH KHÚC MONG MANH như sợi gió mềm rơi
Thế rồi TRONG CƠN MƯA anh đã đi xa mãi mãi
Một DÒNG SÔNG KHÔNG TRỞ LẠI bao giờ...
8.12.2021
Thơ: NGUYỄN ĐỨC BÁ
Thơ: NGUYỄN ĐỨC BÁ