Có một chàng, uy vũ tựa thần ưng, cốt cách giống phượng hoàng.
Phi bào gọn ghẽ, dù vác lên vai, lưng nịt đạn đồng,
Súng rouleau lủng lẳng bên hông, dao găm cài trong vỏ,
Bước chân hùng trèo lên phi cơ, cổ quàng khăn [tím] lẳng lơ, tóc phủ xòa bay trong gió,
' Ôi phi công danh tiếng muôn đời ', * đất trời cao rộng sao mà nhỏ hẹp tựa trong tay!
Kia hoa tiêu lừng lẫy, mây cuồng gió loạn, chỉ điểm trang thêm cho kiếp sống mây trời,
Nhớ xưa kia,
Suốt ngày thao dượt xong rồi tập luyện, cánh chim bằng bay lượn, nét kiêu hùng tỏa khắp trời cao.
Trọn tháng lương, tiền ăn tiền ở xong rổi tiền bay bướm, vòng tay lả lướt, đường hào hoa vang suốt mọi miền.
Suốt ngày thao dượt xong rồi tập luyện, cánh chim bằng bay lượn, nét kiêu hùng tỏa khắp trời cao.
Trọn tháng lương, tiền ăn tiền ở xong rổi tiền bay bướm, vòng tay lả lướt, đường hào hoa vang suốt mọi miền.
Hôm nay đây,
Ngày đêm vần vũ trên cao, đại bàng xòe cánh thép, vung sấm sét săn dạy loài quỷ dữ,
Suốt tháng liền chỉ được mấy ngày tươm tất, còn thì cơm tay cầm, thuốc tiếp vụ, đem lý tưởng chặn lòng mê muội.
Sáng sáng vẫn tung bay, từng chiếc lại từng đoàn, quyết đem thân ra cứu giúp quê hương.
Đêm đêm đều xuất hiện, hỏa châu từng chùm, đạn bay cuồn cuộn, nguyện dốc lòng chống đỡ sơn hà.
Từ miền cao, hỏa tuyến, khi thì vượt tuyến lúc lại băng sơn, cho dù lòng mới điểm tâm
một chung trà nguội mấy điếu thuốc thơm nhưng hổ dữ vẫn đầy móng vuốt.
Ở chốn châu thổ, đồng bằng, khi thì lượn sát trên quân bạn, lúc chặn bắn địch quân, quên lát nữa đây chỉ một mẩu bánh mì đủ cho bữa cơm chiều, mà con báo thần cứ một mực nhe nanh.
Đẹp thay kiếp sống ngang tàng, dồn tuổi trẻ cho thật đầy lý tưởng.
Sạch thay con người bất khuất, vung ý chí cho tròn vào nếp sống.
Mặc cho ai xé nát quê hương, tuyệt không nghĩ là đang dã tràng xe cát.
Kệ những người đục khoét giống nòi, chẳng thèm kêu ai cũng ngủ chỉ có một mình ta thức.
Ngày đêm vần vũ trên cao, đại bàng xòe cánh thép, vung sấm sét săn dạy loài quỷ dữ,
Suốt tháng liền chỉ được mấy ngày tươm tất, còn thì cơm tay cầm, thuốc tiếp vụ, đem lý tưởng chặn lòng mê muội.
Sáng sáng vẫn tung bay, từng chiếc lại từng đoàn, quyết đem thân ra cứu giúp quê hương.
Đêm đêm đều xuất hiện, hỏa châu từng chùm, đạn bay cuồn cuộn, nguyện dốc lòng chống đỡ sơn hà.
Từ miền cao, hỏa tuyến, khi thì vượt tuyến lúc lại băng sơn, cho dù lòng mới điểm tâm
một chung trà nguội mấy điếu thuốc thơm nhưng hổ dữ vẫn đầy móng vuốt.
Ở chốn châu thổ, đồng bằng, khi thì lượn sát trên quân bạn, lúc chặn bắn địch quân, quên lát nữa đây chỉ một mẩu bánh mì đủ cho bữa cơm chiều, mà con báo thần cứ một mực nhe nanh.
Đẹp thay kiếp sống ngang tàng, dồn tuổi trẻ cho thật đầy lý tưởng.
Sạch thay con người bất khuất, vung ý chí cho tròn vào nếp sống.
Mặc cho ai xé nát quê hương, tuyệt không nghĩ là đang dã tràng xe cát.
Kệ những người đục khoét giống nòi, chẳng thèm kêu ai cũng ngủ chỉ có một mình ta thức.
Thôi thì,
Cứ mơ đi,
Thanh bình sẽ đến, những đường bay sẽ vẽ nét hoa đăng.
Cứ tin đi,
Cứ mơ đi,
Thanh bình sẽ đến, những đường bay sẽ vẽ nét hoa đăng.
Cứ tin đi,
Tổ quốc sẽ trường tồn, cánh chim bằng vĩnh cửu với không gian
... Một ngày đẹp thấy con trai mình ngồi thay trong phòng lái.
... Một ngày đẹp thấy con trai mình ngồi thay trong phòng lái.
Lê Bá Định
1974
--------------
* Văn Cao (BT)
(Trích trong "Tuyển Tập Thơ Truyện Không Quân Thời Chiến", Vàng Son xuất bản, Saigon 1974)