Hoa đăng sáng dòng sông phát vãng
Lần đầu tiên ra khỏi Sài Gòn
Về Lục tỉnh đi tìm cơm áo
Qua hai con sông Tiền sông Hậu
Sóng vỗ thân phà như vỗ cho ta
Chỉ mình bịn rịn tiễn ta đi
Biết rồi đây không ai đợi ta về
Nhìn thấy trước chông chênh lận đận
Nhà giáo nhà thơ ra khỏi Sài Gòn
Đi vội vã như bị đời trục xuất
Có những bài thơ viết vội trên phà
Thay hoa đăng sáng dòng sông tiễn biệt
Lục tỉnh là nơi có những căn nhà
Có cửa ra vào và nhiều cửa sổ
Không có bếp vì ta không cần lửa
Cháo chợ cơm hàng mất nết đã quen thân
Phá thông lệ đi xa là để về gần
Kể từ đấy ta đi và mất hút
Hết nơi này lang thang nhiều nơi khác
Hiểu ra mình sống để lang thang
Lục tỉnh là nơi có những phố phường
Đi dạo một mình như một mình ta ở
Đêm đêm tự mình nghe tiếng thở
Bập bùng như tiếng trái tim ai
Và , kể từ ngày ấy đến hôm nay
Vẫn nghi hoặc trái tim có người đã lượm
Đánh rơi hoặc để quên ngoài quán
Ta sống như là mượn trái tim ai
Cao Thoại Châu