Chỉ còn những ngày chủ nhật
Bây giờ ngày nào cũng là chủ nhật
nên quên mất thứ hai thứ ba thứ, thứ tư
thời gian không còn là của mình
mỗi ngày qua là một ngày chờ đợi
đến hạn phải rời căn nhà thân yêu ra đi mãi mãi
với mảnh hồn tơi tả
không cần giấy thông hành
lại ra đi khi mặt trời vừa mọc
cứ đi cứ đi
không biết để làm gì
cho đến khi nụ hồng trên tay đã nở thành bông
là sự thăng hoa của nỗi cô đơn
không một ngọn gió mát nào ve vuốt
không mảnh trăng nào còn ở lại
đồng hành với mình
tất cả đều đi vào huyễn mộng
Bây giờ ngày nào cũng là ngày chủ nhật
ngồi trên băng đôi mắt ngái ngủ
nhìn người qua lại như chiếc đèn cù
tất bật vì cơm áo
không một bông hoa nào mỉm cười với mình
không một lời thăm hỏi nào
dù chỉ giọng đãi bôi
nỗi cô đơn đang xòe móng vuốt
ghim sâu vào trái tim suy kiệt
Bây giờ mỗi ngày đều là chủ nhật
ngồi canh bóng tối
đêm đóng băng
mơ làm gã chăn cừu trong “les étoiles”của Alphonse Daudet
có cô chủ như vì sao âm thầm đáp nhẹ xuống vai
với tiếng trở mình êm ái và cái mát rượi của sao
đêm làm trong vắt thiên nhiên
đêm cũng làm trong veo tâm hồn người
cũng như gã
mình sẽ thở rất nhẹ rất nhẹ
suốt đêm canh giấc ngủ cho sao
cho đến khi vì sao cuối cùng đã tắt
là lúc có
một vì sao thức dậy
mỉm một nụ cười…
nhưng chẳng có sao nào trượt chân rớt xuông vai mình…
Bây giờ mỗi ngày là một chủ nhật
mỗi chủ nhật nhìn đời bằng đôi mắt
mở toang cửa sổ
thấy hiện lên trống hoác một hoang mạc
rồi tự hỏi
hôm nay ngày thứ mấy
Hạc Thành Hoa
8-11-2017