Chênh vênh
Tôi chênh vênh giữa con đường
Tìm em qua những vô thường đớn đau
Chiều hoang mây tím nhạt màu
Hàng cây vắng lá cúi đầu lặng thinh
Tôi chênh vênh giữa tim mình
Bão giông giăng kín nẻo tình mù tăm
Đường quen mưa đổ âm thầm
Đàn ai gieo khúc lỗi lầm ngày xưa...
Thời gian rơi mấy nốt thừa
Ngu ngơ tôi nhặt đánh lừa hồn si
Người đi còn có quay về?
Nhớ mong mòn mỏi cỏ thề tả tơi
Tôi chênh vênh giữa cõi đời
Tìm em tìm những khoảng trời thực hư.
Trương Đình Phượng