Người Về, Kẻ Ở
Người ơi, người ở đừng về
Để cho nguyệt gác hoa lê tủi hờn
Tương tư chết nửa tâm hồn
Môi son phai nhạt, lệ tuôn má đào.
Suốt năm canh cứ nhớ nhớ, thương thương
Buổi hôm nao chia chén rượu đêm trường
Giục tiếng trống bên tường, gà báo gọi.
Bứt rứt nhẽ trăm tơ ngàn mối
Băn khoăn lời một chốn hai nơi
Trót đa mang tiếng hát giọng cười
Một ngày nên nghĩa cũng là người tri kỷ.
Không nỡ bước phút phân kỳ buồn tẻ
Tiễn người đi mà giòng lệ đầy vơi
Tương tư gánh nặng chàng ơi!
Trần Nhất Lang