có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Sáu, tháng 6 09, 2017

Buổi sáng




Buổi sáng

Những gương mặt người
quen và không quen
những giọt cà phê muôn đời đen nhánh
tiếng chim khua vỡ buổi sáng lạnh
gõ thức mặt trời
em ngồi một mình
khuấy loãng thời gian


Buổi sáng muốn gọi anh
nắng nói lời mê ngủ
gió se lạnh chối từ
quàng nỗi nhớ chạy quanh chiếc bàn nhỏ

Bản giao hưởng đêm qua còn phảng phất trên phím dương cầm
người đã vội quên cung bậc cuối
nụ hôn nửa vời
trái tim không cửa
ai hờ hững xéo lên lá cỏ

Buổi sáng ngồi một mình
không quen những nụ cười lạ
em đậm đặc
với nắng thu mưa hạ
tan cùng tàn đông
lòng bàng hoàng luyến tiếc níu vạt áo xuân
đã chậm mất nửa mùa cuối cùng!

Khói thuốc cay và cà phê đắng
cơn đau màu men ngà
buổi sáng ngồi một mình
uống cạn kiệt
lạ
quen!

(Phan Ngọc Thường Đoan)



@@@

Buổi sáng của tôi, cũng ngồi một mình, tùy xuân hạ thu đông thay đổi chỗ. Không có khói thuốc cay, đương nhiên, nhưng vẫn phải cố mở mắt thật to để nhốt cho trọn bất cứ giọt nước mắt nào bất chợt chực trào. Hình như tôi chất chứa cả một hồ nước mắt...

Buổi sáng của tôi và cốc cà phê lúc nào cũng đắng ngắt thiếu đường. Bất kể Thầy Giáo cứ hay rầy rà rằng cà phê có hại, trái tim em mong manh, tôi cứ thích uống, thậm chí lén uống. Trái tim mong manh thì sao? Trên cõi đời này có gì mà chẳng mong manh, đâu phải chỉ trái tim bệnh hoạn. Nghĩ vậy nhưng tôi ít khi bộc lộ ý nghĩ của mình. Tôi cười gượng gạo, cho anh an lòng.

Buổi sáng của tôi với nỗi buồn tưởng chừng xa xôi nhưng thật ra vẫn luôn vây quanh, gần gũi.

@@@