có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Sáu, tháng 6 13, 2014

Bóng mát




Tác giả: Phạm Thế Mỵ
Ca sĩ: Miên Đức Thắng

Còn đâu nữa! còn đâu nữa! tiếng hát ca dao ru tôi vào đời
Còn đâu nữa! còn đâu nữa! tiếng hót chim non cây đa trường cũ,
với bóng tre xanh đong đưa nhịp võng,
biết không em? biết không em?
đã cho tôi bóng mát cuộc đời

Còn đâu nữa! còn đâu nữa! ngõ trúc trăng lên rong chơi hội làng
Còn đâu nữa! còn đâu nữa! tiếng sáo lang thang theo chim về núi,
gió ngát hoa cau trong đêm dần tối,
mãi đi hoang, maĩ lang thang,
lỡ quên di bóng mát cuộc đời

Hỡi! phố sầu và tiếng hắc đen (?) , má gầy và nước mắt em,
mái đình rêu xưa đổ nát với từng nấm mộ hoang.
Hỡi! cánh rừng đầy vết máu loang, lửa hồng và xác chết than,
hãy trả lại tôi bóng mát của tuổi thơ ngày nào.

Người yêu hỡi! người yêu hỡi! dấu cũ chân chim bơ vơ một mình
Người yêu hỡi! người yêu hỡi! tiếng hát xanh xao đưa tôi vào tối,
với mắt sao êm chân không lạc lối,
bởi thương tôi, bởi thương em, bởi yêu em, nên ghét hận thù

Người yêu hỡi! người yêu hỡi! mỏi cánh chim xanh rung chân ngựa hồng
Người yêu hỡi! người yêu hỡi! hãy đến bên tôi, bên tôi lần cuối,
nước mắt em ngon thơm như dòng suối,
hãy thương tôi, hãy yêu tôi, hãy cho tôi bóng mát cuộc đời