có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Năm, tháng 6 12, 2014

Đầm lầy hạnh phúc


Lovers in moonlight
Marc Chagall

Chàng thức giấc vào nửa đêm. Tấm màn tuyn mỏng ở ô cửa gió thổi bay phập phồng. Chàng rời khỏi giường định đóng hai cửa sổ, nhưng hình ảnh tấm màn trắng lên xuống giữa khuya làm chàng bất động. Chàng vừa chợt bắt gặp một hình ảnh lạ mà chàng cho là đẹp. Tấm màn làm buồm, căn gác là chiếc thuyền trôi nổi giữa khuya. Con tàu lênh đênh, nhấp nhô trên thành phố im lìm tựa một mặt biển đêm đen phẳng lặng. Chàng bước tới như bị hút vào cửa sổ. Hình bóng chiếc thuyền nhỏ có cánh buồm tuyn trắng trôi nhẹ giữa dòng đời làm chàng ngây ngất. Con thuyền không bến dừng lại nơi vườn Lục Xâm Bảo cuối bùng binh. Công viên trong ngày tấp nập, nơi chàng thường bắt chước người Pháp ngồi đọc sách mỗi cuối tuần, vào nửa đêm co mình hoang vắng như một khu rừng đen bóng bị lãng quên. Những suy tư lạ lùng thật đẹp, đến bất ngờ làm chàng tỉnh ngủ.

Chàng bước hẳn ra ngoài bao lơn, để nghe gió mang hương vị mùa Hè ập chiếm vào hồn. Không gian thoảng mùi lá cây ma-rông mà chàng cho là hương mùa Hè. Chàng cúi đầu ngắm con đường Rue Soufflot bên dưới, còn thắp sáng nối liền đại lộ Saint Michel xuôi dài ra tận dòng sông. Sông Seine mà ở bao lơn không trông thấy, chàng tưởng tượng đang đen ngời lấp lánh sau những nóc nhà. Chàng mỉm cười bâng quơ, thấy hài lòng với thành phố và đời sống mình. Một đời sống bên ngoài tầm thường, nhưng đầy nội tâm rộng lớn vùng tư tưởng thênh thang, trừu tượng chỉ mình chàng chiếm hữu. Chàng đứng lâu ở bao lơn và chỉ quay vào khi đầu gối bắt đầu mỏi. Ánh điện vàng từ đền Panthéon gần đó, theo bước chân chàng tỏa lan vào phòng thành tấm lụa ánh sáng tờ mờ, huyền ảo.

Chàng quay vào giường, cử động thật nhẹ sợ làm nàng thức giấc. Mền gối trên giường xiêu lệch. Đêm Hè nóng, nên nàng ngủ rướn người đẩy lớp chăn mỏng xuống chân. Chàng ngây người ngắm nàng ngủ say. Nàng có dáng nằm duỗi như con trăn hiền từ lười biếng. Nàng nằm xấp như nàng luôn thích nằm xấp, mặt hơi nghiêng úp trên gối, tóc loà xoà rơi trên mặt drap nõn. Chàng bật một que diêm, ánh lửa rực rỡ của điếu Paul Mall loé lên trong gian phòng. Gió đêm mát rượi tiếp tục theo màn cửa tuôn vào, làm khô rịn giọt mồ hôi nhỏ óng ánh đọng trên lưng nàng. Chàng nhìn khoảng lưng trần đắm đuối si mê không chớp mắt. Rồi không cưỡng được ham muốn, chàng thả năm ngón tay mơn trớn bờ vai nàng. Tấm lưng nàng mịn, thoai thoải chạy dài xuống chỗ trũng ở eo rồi theo hình dạng ngọn đồi trồi lên cong vút. Chàng si mê liên tưởng đến những ngọn đồi xanh bát ngát, những triền núi cỏ êm tươi tốt của miền Nam nước Pháp. Chàng dụi mẫu thuốc vào gạt tàn, áp hẳn mặt mình lên bờ lưng trần của nàng mê đắm.

Nàng ú ớ cựa mình tỉnh giấc. Nàng từ từ mở mắt bắt gặp sàn nhà trải thảm nâu lợt. Khoảng nặng trên lưng có lọn tóc đâm lưa thưa làm nàng biết đầu chàng đang tựa trên hông mình. Nàng muốn với tay bật ngọn đèn ngủ, nhưng cánh tay chàng đè lên tay nàng nặng trĩu. Nàng hỏi trong đêm tối.

– Mấy giờ rồi anh?

– Thành phố còn đêm.

Chàng gục đầu trả lời lơ đãng.

Nàng hơi bực mình vì chàng không chịu trả lời đúng câu hỏi của mình. Nàng xoay người cho dễ thở. Lợi dụng cơ hội, chàng úp mặt xuống bụng nàng hôn âu yếm. Nàng để yên, cố vươn tay mặt lên xem giờ. Kim đồng hồ dạ quang chỉ con số ba lập loè như đóm lửa ma trơi. Đêm mùa Hè ngắn sắp hết. Nàng nghe hết buồn ngủ và cảm giác những nụ hôn đê mê của chàng trên bụng làm nhột. Nàng ngó trần nhà, chú ý chỗ đóm sáng vàng như loài uất kim hương nở trộm trong đêm. Ánh đèn từ điện Panthéon hắt vào phòng soi lờ mờ từng góc tối. Căn gác của nàng hoàn toàn yên lặng, chỉ có tiếng thở của chàng trong đêm, đều và chậm. Nàng ngữi thấy mùi thuốc Pall Mall len lén trong không khí.

Nàng chợt thấy thật bình yên và ao ước nỗi hạnh phúc an lành này kéo dài mãi mãi. Nàng hơi ngước đầu, định hỏi chàng về dự tính chung sống dài lâu của cả hai, nhưng nàng vụt nhận ra chàng đang lần mò ve vuốt sâu trong cơ thể mình. Nàng vùng dậy chống cự.

– Anh để em dậy, sáng rồi!

– Đêm còn dầy mà.

Chàng thả tay, miễn cưỡng. Dư âm của hạnh phúc theo chiếc áo ngủ nàng trùm lên người biến mất. Nàng rời giường đi vào nhà tắm.

– Với em đã là một ngày mới.

Nàng dứt khoát can đảm. Từ sau lưng mái tóc nàng bồng nhung, lưng chừng vai đen tuyền như màu đêm bí mật.

– Với anh còn là ngày hôm qua.

Chàng vớt vát tiếc rẽ, thấy nhịp sống của nàng nhanh hơn mình.

– Anh chậm lụt như thế mà cứ muốn theo đuổi em!

Nàng quay lại chế diễu chàng trước khi đóng cửa buồng tắm. Ánh đèn hồng bật sáng bên trong và có tiếng vòi nước hoa sen chảy xối. Chàng còn lại một mình hình dung mình vừa trễ chuyến tàu tốc hành. Nhưng chàng không giận hờn nàng chút nào, vì biết chuyến tàu khứ hồi. Không lên toa này chàng cũng lên toa sau. Và nàng vẫn chở mang đời chàng, như nàng đã chấp nhận từ một năm nay. Chàng nằm một mình trên giường, dang xoải tay chân thật rộng. Chàng lăn qua lăn lại, mắt đập vào tấm màn tuyn trắng đang phập phồng tung bay. Chàng lại phiêu du bằng tư tưởng, nổi trôi theo dòng sông trên chiếc thuyền buồm lúc nãy. Đầu óc chàng mông lung với cánh buồm tuyn no gió. Con tàu độc thân ra khơi một mình giữa sóng biển bao la. Chàng yêu cuộc sống phiêu lưu hải hồ.

Tiếng động của cánh cửa buồng tắm lôi chàng về thực tại. Nàng từ bên trong bước ra. Chuyến tàu khứ hồi đẹp tươi mát. Nàng đã thay chiếc áo ngủ hồi đêm bằng áo kimono chàng mua tặng. Chiếc áo kiểu Nhật may khéo, ôm lấy thân hình nàng mềm mại.

– Anh ăn sáng chưa em làm cho?

Nàng ân cần, vừa sấy tóc, cánh tay cầm lược chải lên xuống.

– Anh chưa đói. Chàng đáp.

– Uống cà phê vậy, em pha nhé.

Nàng đề nghị và bật đèn. Ánh đèn trần rực sáng làm chàng loá mắt. Chàng vội xua tay.

– Đừng! Tim anh… hơi yếu dạo này, cà phê vào đập mạnh không tốt!

– Vậy em đãi anh Malibu.

Nàng đã sấy xong tóc, cất lược và máy sấy vào hộp.

– Malibu?

– Dạ thưa anh rượu dừa, nhà em nghèo không có Champagne.

Nghe nàng giả giọng cô đào hát trong vở tuồng vidéo hai người xem hồi tối, chàng bật cười. Ánh điện chói chang nên chàng không thấy nét mặt nàng châm chọc. Nàng quá hiểu chàng là con sâu rượu.

– Được rồi, em cho gì anh uống đó. Nhưng tắt đèn đi, chói quá. Anh yếu mắt em quên à?

– Cho anh chừa. Ra đường thấy đàn bà là liếc ngang liếc dọc!

Nàng thẳng thừng. Câu nói được phát âm có đôi chút hờn mát. Tuy vậy nàng cũng điều chỉnh cho đèn mờ bớt. Nàng ra tủ lạnh lấy một cái ly và chai rượu màu trắng đục, rồi trở lại giường.

– Em, anh có cảm tưởng mình đang sống đêm trăng mật với nhau!

Chàng đỡ lấy ly không, cố tình tán hưu tán vượn cho nàng hài lòng.

– Mình đã lấy nhau đâu mà tưởng đêm trăng mật. Anh lại ba phải rồi!

Nàng điềm nhiên rót rượu không đùa bỡn. Chàng biết mình hố to, song không tìm ra câu chữa, chàng uống một hơi cốc rượu nàng rót cho bớt ngượng ngập.

– Anh tính chừng nào mình lấy nhau chưa?

Nàng quỳ gối bên giường, kẹp tóc, hỏi bất ngờ. Chàng giật mình làm sánh những giọt rượu mùi.

– Lấy nhau? ?

Nàng gật đầu. Không để ý đến ánh mắt châm biếm và nụ cười mỉa mai của nàng, chàng hỏi dồn.

– Ai bày em thế? Em nghĩ chuyện đó từ bao giờ?

– Không ai bày em hết, em mới nghĩ đây. Nhưng thôi để em tính.

Nói rồi nàng nhoài mình lên giường, đẩy chàng nằm xuống. Nàng gối cằm lên ngực chàng vân vê những sợi râu chưa cạo. Chàng trông rõ khuôn mặt mình đang ngụp lặn, bơi ếch trong mắt nàng.

– Hay là cứ sống như vầy mà hay. Lấy nhau biết đâu mình sẽ kém hạnh phúc hơn…

– Anh hoàn toàn đồng ý!

Chàng nhẹ thở, sung sướng khoan khoái thấy nàng đổi ý. Chàng thú vị kéo nàng xuống hôn ghì trong tóc. Chàng vuốt ve gáy tóc nàng, muốn thả một bàn tay vào trong cổ áo Kimono mở rộng để nghe nhịp tim nàng đang đập rào rạt. Nhưng giống bao lần, mỗi bận chàng toan tính làm một việc gì nàng đều đoán trước. Nàng truồi người, hất tay chàng ra khỏi ngực, thoát ra khỏi vòng ôm của chàng tham lam hụt hẫng.

– Này, ông đừng sàm sỡ với đàn bà! Không phải em giữ kẻ, nhưng tim anh yếu, nên điều độ bảo trọng sức khỏe!

Bên ngoài khu vườn Lục Xâm Bảo đã bớt tối sẫm. Một ráng hồng đầu tiên mọc trên nụ hoa sứ tươi màu, nàng trồng ngoài cửa sổ. Chàng tiếc rẻ nhìn theo dáng nàng đi về góc phòng trang điểm. Chàng tự an ủi có người tình thông minh. Hôm nay thứ bảy, nàng còn phải đi làm ở tiệm bánh mì mở sớm. Chàng sẽ được sống một mình nguyên ngày tự do thong dong. Chàng đứng lên vớ mớ quần áo mặc vào người, sửa soạn trở về nhà riêng. Trong màu sắc và âm thanh của rạng đông nhẹ nhàng vọng lên từ dưới phố, chàng nhìn tấm màn tuyn vẫn đang phất phới tưởng tượng mình sắp ra khơi.

Thứ hai tuần sau, chàng tan sở không về nhà mà ghé lên căn gác nhà nàng số 21 đường Soufflot, bên vườn Lục Xâm Bảo. Chàng nao nức mong gặp nàng suốt ngày hôm đó. Cả buổi làm việc trong hãng xịt rửa những tấm tôn bẩn bằng acide, chàng không ngớt nghĩ đến nàng. Chàng nhớ nàng tha thiết vì đời chàng chưa yêu ai nhiều bằng. Chàng yêu si mê, nhưng cũng rất thận trọng. Những lần nàng rủ rê dọn về sống chung cho đỡ tốn tiền nhà, chàng đều một mực từ chối. Tình chỉ đẹp khi còn đang dở, tình mất vui khi đã vẹn câu thề! Câu hát cải lương, nhưng chàng thấy rất đúng và cố tránh những nhàm chán trong đời sống lứa đôi hằng ngày với nàng. Chàng tự cho mình thuộc trường phái lãng mạn tuyệt đối, nên rất sợ sự chuyển biến của trạng thái tình yêu thành tình thương hại…rồi tình nghĩa chịu đựng! Đối với chàng đám cưới là cái mốc chấm dứt sự thơ mộng. Một cuộc tình đẹp không bắt buộc kết thúc bằng hôn nhân. Trái lại hôn nhân giết chết tính chất trữ tình của tình yêu. Khi yêu người ta có thể viết những bức thư tình thật đẹp, những bức thư được viết và những bức thư không cần phải viết.

– Nhớ em quá !

Chàng ngã vào vòng tay nàng, đuối sức sau khi leo sáu tầng lầu không thang máy. Nàng ôm chàng, ve vuốt những sợi tóc dài bù xù mà chàng chưa có thì giờ hay chưa có tiền đi hớt. Nàng âu yếm vỗ về như một người mẹ.

– Nhớ em thật sao?

Chàng gật đầu, lập lại những lời nhớ nhung, trong lúc dúi mặt vào cổ nàng thưởng thức hương da thịt thơm tho quen thuộc.

– Lấy em làm vợ đi. Anh sẽ được sống bên em, gặp em mỗi ngày ít ra liên tiếp trong ba hay bốn mươi năm nữa!

Chàng rụt người, nghĩ đến những suy nghĩ ám ảnh khi nảy. Chàng đẩy nhẹ nàng ra, cuộc chiến vừa được khơi lại, đốm đen duy nhất trong cuộc tình.

– Mình còn trẻ, hãy còn thời gian…

Giọng chàng trầm, bình tĩnh.

– Mình yêu nhau phải không anh?

Nàng lặng lẽ, cũng bình tĩnh không kém. Chàng thấy phục khí phách của nàng. Hai người như hai võ sĩ so găng, gườm nhau trước hiệp đấu. Nhưng tình yêu là đồng nghĩa chung sống hoà bình. Chàng muốn tìm một giải pháp trung lập.

– Mình yêu như vầy…em không thấy đẹp?

– Anh băm lăm rồi! Nàng buông trái đấm direct.

– Em chưa đến… ba mươi.

Chàng hơi choáng váng, trái đấm dứ của nàng coi vậy mà nguy hiểm.

– Em hai mươi tám, xấp xỉ hai mươi chín. Với người Việt Nam hai mươi chín là gái già anh biết không? Yêu em tại sao anh trốn tránh? Thời gian tìm hiểu một năm chưa đủ cho anh?

Nàng nói nhanh, tiếng nói hơi rung vì quả quyết. Trái đấm dứ được nàng bồi tiếng bằng K.O. Chàng ngã vật xuống giường mệt nhọc. Căn gác nhà nàng lần đầu tiên hỏng thang máy. Lầu sáu coi vậy mà cao kinh khủng.

– Tiền đâu làm đám cưới ?

Chàng hỏi vọng lên, yếu ớt trống không. Âm thanh xoáy trong gian phòng đụng vào trần hắt dội xuống. Nàng bỏ rơi chàng và chiếc giường bơ vơ giữa nhà, ra đứng bên cửa sổ. Mắt nàng đam mê xuống khu vườn Lục Xâm êm ả bên dưới. Những đọt lá cây trong nắng Hè mướt xanh nõn. Ngày mùa Hè dài, thật dài như không thể chấm dứt. Nhưng rồi mùa Hè cũng phải đi qua cho mùa Thu u ám tới.

– Không cần rềnh rang, chỉ cần anh thương em. Mình làm lễ trong nhà thờ với hai nhân chứng đủ rồi.
Nàng chậm rãi nghiêm trang khi nói. Nàng đứng dựa màn cửa, nơi đêm nọ chàng bắt gặp hình ảnh cánh buồm trắng trôi trên giòng đời. Chiếc thuyền tình lúc này bị nước xoáy đang đẩy trôi vào một bến đậu.

– Em cho anh một tháng suy nghĩ. Em muốn cuốn Hạ, khi trả lời em, anh phải thật chín chắn!

Nàng đột ngột quay trở lại. Giọt nắng rơi trong mắt nàng đen mun, lấp lánh. Nhưng không hiểu sao, lúc đó với chàng lại là ngọn lửa ác nghiệt đang thiêu đốt chuyện tình của cả hai.

Đêm về khuya. Ánh điện vàng của đền Panthéon len vào căn gác nàng không đủ sáng. Chàng nằm trong vũng tối lơ mơ chưa ngủ. Qua thú đau thương, chàng áp mặt vào lưng nàng. Nàng nằm nghiêng quay mặt vào vách, không nằm xấp như mọi khi. Chàng biết nàng còn thức, đang suy nghĩ. Chàng hôn lên vai và cắn nhẹ vào lưng nàng để chứng tỏ một cử chỉ yêu thương. Nhưng nàng vẫn nằm im bất động. Chàng muốn xoay người nàng để được trông thấy mặt và đọc những suy tư trong đôi mắt nàng. Nhưng chàng không dám cử động, sợ làm tan vỡ bầu không khí còn bình yên giữa hai người. Đêm Hè, có mùi hạt dẽ nướng từ dưới đường, nơi quầy bán dạo rang xông lên. Một vài bước chân bộ hành của du khách đi khuya gõ trên mặt hè văng vẳng. Chàng nghĩ mình đã chiến thắng, lèo lái chiếc thuyền buồm ra khỏi vùng nước xoáy để tiếp tục ra khơi. Nàng chưa biểu lộ một cử chỉ nào khác thường hay khả nghi. Chàng xem như mình đã thành công trong việc giải thích quan niệm sống của mình về hôn nhân, gia đình, đời sống lứa đôi cho nàng hiểu. Chàng nhớ lại nét mặt nàng hồi tối, nghiêm nghị và quan trọng khi nghe chàng trình bày. Chàng và nàng không thể lấy nhau. Hôn nhân giết chết tình yêu và vì yêu nàng chàng không muốn giết chết cuộc tình của cả hai. Chàng đã quyết định, dù chuyện gì đi nữa cũng không đi vào con đường gia đình cổ truyền. Chàng yêu nàng, nhưng cũng yêu đời sống độc thân tự do. Chàng chọn cả hai. Hôn nhân sẽ đến khi nào phải đến, do số phận quyết định, nhưng không thể lúc này. Chàng chưa muốn kết thúc thời gian làm tình nhân đẹp đẽ và chấm dứt trang tiểu thuyết lãng mạn của cả đôi. Nàng đã im lặng nghe chàng nói hết những điều đó.

Thời hạn giao ước một tháng đã qua. Sau bữa tối, chàng được phép ở lại đêm và được quyền chung chăn gối với nàng. Chàng tin tưởng như thế là nàng đã chấp thuận và những yêu đương lúc nãy làm nàng thay đổi ý kiến, gắn bó với chàng hơn. Chàng an tâm úp mặt vào tóc nàng cố ru giấc ngủ. Đêm thanh vắng, gian phòng lơ lững mùi dầu gội đầu toát ra từ chân tóc nàng.

Nàng nằm bất động, thõng một tay xuống sàn vẽ những hình dạng vô hình, lạnh lùng. Nàng suy nghĩ nhiều lắm, những dấu tích tình yêu còn đọng trên da làm nàng ray rức dằn vặt. Coi như lần chót trước khi xa nhau. Nàng lấy móng tay vạch một đường sâu trên thảm tối. Nàng muốn bỏ ý định chia xa giữa hai người. Yêu chàng, nàng không muốn ngăn cách, nhưng đành lòng công nhận chàng thiếu sòng phẳng trong tình yêu. Nàng xoay người trong vòng tay ôm của chàng. Nàng nằm ngữa nhìn lên trần. Nàng biết đã đến lúc cuộc tình phải tan vỡ.

– Sáng mai trước khi đi, anh nhớ để tiền cho em trên bàn đêm.

– Tiền gì??

Chàng vừa nhắm mắt, nhổm dậy tưởng mình mơ ngủ.

– Từ nay về sau, mỗi bận muốn ngủ với em, anh chỉ việc trả tiền. Em không đòi hỏi anh phải cưới em nữa. Em chỉ lấy anh ba trăm quan thôi!

Nàng vẫn nhìn lên trần, ánh mắt lạnh như băng.

– Em vẫn…chưa hiểu anh?

Chàng lắp bắp, thấy tấm màn tuyn trắng đang lay động lao xao với cơn giông. Nàng lại xoay mình, lần này đối mặt cùng chàng. Tiếng Bắc của nàng đêm nay êm và ấm hơn bao giờ.

– Em hiểu chứ. Anh muốn em làm bạn đối ẩm, làm tình nhân, làm người nội trợ và làm con sen cho anh, nhưng không được làm vợ. Trong tình yêu anh thiếu thành thật, muốn chiếm đoạt em trọn vẹn mà vẫn giữ riêng tự do bay nhảy.

– Nhưng tình yêu không bắt buộc phải lấy nhau!

Cơn bão kéo đến bất ngờ làm chiếc thuyền không bến lắc lư, nghiêng ngữa. Chàng xoay trở khó khăn. Nàng đặt một bàn tay lên gò má chàng ve vuốt. Năm ngón tay nàng dài mơn trớn, giọng nàng ngọt lùi.

– Em hiểu anh mà, em có đòi anh thành hôn với em nữa đâu. Em chỉ xin anh ba trăm quan. Đến với em một đêm ba trăm quan mà anh tiếc?

Nàng tát trái chàng thật mạnh. Cái tát tai toé lửa, in dấu trong đêm. Chàng nổ đom đóm mắt chưa kịp định thần thì nàng đã vả tiếp. Chàng nhận nguyên cái tát tai thứ nhì đau điếng mặt mày, nhưng đồng thời cũng làm chàng tỉnh hẳn. Chàng vung lên, vương tay chận cái tát trái thứ ba.

– Em…ngừng lại!

– Đồ sở khanh!

Nàng lồng lên. Chưa bao giờ chàng thấy nàng hung dữ như vậy. Những ngón tay nàng cào cấu, xỉa xói vào mặt chàng trầy xước. Nàng dữ tợn như một con sư tử cái bị thương.

– Đồ đểu giả, anh ra khỏi giường tôi!

Nàng đứng phắt dậy, giật mạnh tấm drap giường làm chàng té lăn xuống đất. Chàng lồm cồm bò lên, đã thấy ly tách, đèn ngủ bay ào ào vào mình.

– Em điên rồi!

Chàng la thất thanh trong lúc đồ vật bay tới tấp, xối xả vào người. Cái truyền hình nhỏ xách tay rớt bể dưới chân chàng, tung toé . Máy điện thoại bay vèo qua đầu chàng. Từ trong tường đã có tiếng đập phản đối của nhà hàng xóm bên cạnh bị phá giấc ngủ.

– Anh ra khỏi nhà tôi ngay! Tôi không phải đầm, tôi là đàn bà Việt Nam, tôi không lang chạ với đàn ông, anh làm nhục tôi!

Nàng la hét vỡ đêm. Tiếng rú tru tréo của nàng xoáy vào óc chàng đau buốt. Chén dĩa từ tủ buffet và những chai lọ khay đá trong tủ lạnh bây giờ bay rào rào vào người chàng như cơn bão. Cánh buồm tuyn trắng rách tả tơi…

– Anh van em…

Chàng bám núp dưới thành giường sợ hãi.

– Anh đi đi, tôi hận anh.

Nàng ném mạnh lọ hoa bằng sứ vào mặt chàng. Con thuyền không bến đụng đá chìm lỉm. Chàng thấy máu mũi mình vấy lên áo sơ mi đang chồng vội. Chàng tung cửa và đổ cầu thang xuống đường trong cơn hốt hoảng. Mặt chàng sưng húp và máu mũi tùm lum. Chàng không thấy đường đụng vào cột đèn chỗ đậu xe. Chàng buộc miệng văng tục, trong đời chàng chưa có cảnh nào khốn nạn bằng. Một vài bộ hành muộn, nhìn chàng chui vào xe kỳ cục. Chàng đề máy và nắm tay lái lao đi. Lúc đạp thắng gấp để quẹo tròn theo bùng binh, chàng mới nhận ra mình đi chân đất và bỏ quên ví tay trên nhà nàng.

Trời mưa. Một tuần sau khi đoạn tuyệt với nàng, chàng trở lại căn gác số 21 đường Soufflot. Trận mưa đầu tiên từ khi Hè, nên bao nhiêu hơi nước chất chứa u uẩn trong mây đổ tuôn xối xả. Khu vườn Lục Xâm Bảo chìm mờ trong mưa. Chàng đến để lấy lại ví tay. Chấm dứt với nàng làm chàng đau xót, nhưng chàng vẫn cứ cho như thế đẹp hơn là một kết cuộc bằng hôn nhân. Hơn nữa tự ái chàng bị tổn thương nặng, sau hôm bị nàng tát tai và đuổi ra khỏi nhà. Danh dự không cho phép chàng quay lại năn nỉ nàng. Chàng ghét hạng đàn ông mềm yếu, quy lụy nên tự hứa sẽ không van xin nối lại tình duyên với nàng. Chia tay, tuyệt vời khi giã từ nhau, đẹp như trong một cuốn tiểu thuyết mà chàng được đọc thuở xưa. Chàng tính kỹ lắm. Lên gặp nàng, chàng sẽ làm ra vẻ bình thản xem như không có chuyện gì xảy ra. Chàng sẽ chọn giải pháp “tình bạn” để giữ tình nghĩa cũ. Chàng xin lại nàng giấy tờ, bằng lái, thẻ tỵ nạn rồi thôi. Còn bao nhiêu tiền lẻ trong ví tay chàng sẽ cho nàng hết không lấy lại đồng nào. Cả đôi giày Tây chàng mới sắm để quên, nếu nàng thích chàng sẽ tặng làm kỹ vật.

Chàng chạy qua đường, lên lầu sáu bấm chuông. Không nghe động tĩnh chàng lại chạy xuống đường, đứng dưới cửa sổ nhìn lên tìm hình bóng nàng. Cứ thế chàng chạy lên xuống năm lần bảy lượt đến khi ướt mưa và kiệt sức ngồi thở hổn hển ở bậc tam cấp mới thôi. Chàng sợ nàng đóng cửa tự vẫn. Nhưng chàng gạt bỏ ngay ý nghĩ sầu thảm đó. Nàng nồng nàn say đắm khi yêu, nhưng bình thường rất cứng rắn. Nàng là người đàn bà thông minh sẽ không chọn cái chết vì tình. Chàng đợi suốt buổi chiều sau cùng đành ra về.

Chàng vòng xe về nhà mình. Trời vẫn mưa. Khu phố chàng ở tương đối vắng người qua lại. Qua kính xe, chàng thấy nàng ngồi co ro trên thềm cửa, đầu tóc ướt sũng.

– Em đợi anh cả buổi chiều.

Nàng kêu nhỏ. Nước mưa nhoè nhoẹt khuôn mặt đẹp của nàng, mà chàng không rõ là nàng đang khóc hay là nước mưa.

– Anh cũng chờ ở nhà em ba tiếng đồng hồ. Sao em đến không điện thoại trước cho anh?

– Điện thoại hôm đó em ném vỡ rồi.

Hai vai nàng run run dưới trận mưa mỗi lúc một mạnh. Mưa tắm ướt chiếc áo đầm rộng nàng mặc, ôm dán vào mình nàng.

– Em đến cho anh hay một chuyện.

Nàng không nói được hết câu, nhìn những bong bóng nước vỡ trên hè. Tóc nàng biếng chải rối ướt nhẹp. Chàng vụt xúc động, không ngờ hình ảnh nàng rũ nước, ốm lạnh gần như lam lũ lại làm chàng thương cảm.

– Anh đưa em lên nhà.
Không! Em muốn biết quyết định của anh ngay bây giờ.

Nàng quả quyết, nhưng cúi mặt tránh ánh mắt chàng.

– Em…có mang rồi.

Chàng lặng người một lúc, không nghe thấy những giọt nước đang rơi vỡ trên hai người. Nàng im lặng chờ đợi, mãi một lát chàng mới ấp úng được hai chữ.

– Với …ai?

Nàng hơi giận khi nghe chàng hỏi câu đó. Tại sao chàng có thể khù khờ và ngây thơ đến như thế? Nàng nói mau như muốn chấm dứt thật nhanh.

– Em mất kinh và thèm ăn chua nên sinh nghi đi khám. Bác sĩ bảo em có mang hai tháng. Đứa bé là con của anh!

Chàng nhìn sững nàng như nhà khảo cổ cô đơn, một mình một thân tìm được pho tượng vàng quý, nhưng không biết làm cách nào khuân ra khỏi kim tự tháp. Không nghe chàng trả lời, nàng mím môi.

– Em muốn cho anh hay vì anh là cha đứa bé. Nếu anh không muốn, em sẽ phá thai. Nhưng em không muốn mang trách nhiệm một mình.

– Em…

– Em không cưỡng bách anh giữ con. Em chỉ muốn anh quyết định một lần để sau này em không ân hận. Nếu anh nhìn nhận, em sẽ nuôi dưỡng con mình. Chàng nghe tiếng nàng nấc. Bây giờ thì chàng biết nàng khóc thật. Nàng khóc nức nở trông thật khổ sở. Chàng chợt nhận ra hai người đã ướt như tắm. Trước con mắt ngạc nhiên của những người trú mưa ven lề, chàng bế nàng lên.

– Mình vào nhà đi em, trời mưa lớn quá!

Nàng để yên cho chàng bồng trên tay, lên cầu thang. Hai ống quần chàng ướt, nước nhiểu loang trên mặt thảm cũ. Chàng vừa biết một biến cố đang xảy đến với mình. Chàng cũng biết trang tiểu thuyết lãng mạn của hai người đến đây là kết thúc. Nhưng cũng còn tuỳ thuộc vào chàng mà đoạn kết có hậu làm hài lòng người đọc, hay đoạn kết sầu thảm bi ai làm vương vấn mọi người. Yêu hay không yêu? Hôn nhân hay không hôn nhân? Mùa Hạ còn hay hết? Không còn là vấn đề. Mùa Hạ chấm dứt với mọi người dưới kia, dưới cơn mưa đầu Thu tầm tả. Nhưng Hạ là tên nàng, ở mãi với chàng từ đây.


Trần Vũ
(VĂN Số 87, tháng 9-1989)