Sáng tác: Thanh Phương
Một người em thơ mà anh thường nhớ, ánh mắt chưa sầu vương.
Qua mấy sơn khê, hình em ngày ấy trao anh vẫn còn đây.
Đêm đêm, khi gió sang mùa, với hình em yêu sưởi ấm lòng trai.
Những chiều xa xưa, hai đứa bên nhau, mơ ước chuyện đá vàng.
Đường vào yêu đương, tình ta ngày ấy thắm thiết như bài thơ.
Nay khoác chinh y, mình vui đời lính, xa em nơi hậu phương.
Anh đi khanh tướng đâu màng nhưng vì quê hương đi nối tình thương.
Gió hỡi! Bay về đâu? Cho ta hỏi thăm phương xa vài câu
Mây ơi! Trôi phương nào? Quê hương điêu tàn anh vui được sao?
Vẫn nhớ nhung làm sao non sông lầm than em ơi buồn chi?
Anh đi, mai anh về, chung vui câu thề ngày xưa ước nguyện.
Đêm nào bên nhau, ta ngắm trăng sao mơ đến ngày duyên lành.
Giờ mùa binh đao, làm trai thời chiến nhớ nước quên tình riêng.
Vai súng anh đi, hồn hoa ngập nắng năm nao thôi biệt ly
Mai sau, non nước yên rồi, anh về bên em ta nói chuyện mình.