Đêm qua mơ dáng em đang ôm đàn dìu muôn tiếng tơ Không gian trầm lắng như âu yếm ru ai trong giấc mơ Mái tóc nhẹ rung, trăng vờn làn gió Yêu ai anh nắn cung đàn đầy vơi đôi mắt xa vời
Thập niên 80 của thế kỷ trước, khi lớp trẻ hơn chục tuổi ở miền Bắc chỉ được nghe lén những bản nhạc do ca sĩ miền Nam hát, bây giờ biết biết đó là những bản nhạc lính và bolero qua những giọng ca Duy Khánh, Chế Linh, Thanh Tuyền, Giao Linh, Tuấn Vũ và nhạc Trịnh với tiếng hát Khánh Ly… chứ hồi đó, chỉ gọi chung bằng cái tên: nhạc vàng, thì cũng là lúc Tuấn Ngọc đang mải mê hát nhạc Anh, Pháp, Mỹ trên quần đảo Hawaii, tới năm 1988 ông mới về đầu quân cho trung tâm nhạc Diễm Xưa của nữ ca sĩ Thái Xuân, một trung tâm băng nhạc nổi tiếng nhưng không chạy theo thị hiếu khán giả, mà luôn khó tính trong lựa chọn từ ca sĩ, ca khúc tới âm thanh, kỹ thuật. Chính trung tâm này đã đưa tên tuổi Tuấn Ngọc từ một ca sĩ chuyên trị nhạc ngoại, “hát tiếng Việt như người Mỹ” trở thành giọng ca hàng đầu hát tân nhạc, để giọng ca đẹp này gần gũi hơn với đồng bào hải ngoại và trong nước. Bởi lẽ đó, khá lâu sau, vào quãng năm 2000 chúng tôi mới lần đầu được nghe Tuấn Ngọc. Tới nay đã ngót hai chục năm, vẫn mê thích như buổi tối mùa đông năm ấy…
Tình vui theo gió mây trôi
Ý sầu mưa xuống đời
Lệ rơi lấp mấy tuổi tôi
Mấy tuổi xa người
Ngày thần tiên em bước lên ngôi
Đã nghe son vàng tả tơi
Trầm mình trong hương đốt hơi bay
Mong tìm ra phút sum vầy
Thôi đừng tìm đến nhau làm gì Thôi đừng nhìn nhau nữa mà chi Đường về ngày mai xa lắm Tương lai chưa vừa tầm hái tay này Trời đọa đày cho cay đắng Nên ta không còn nương cánh nhau mà đi