Cố nhạc sĩ Cung Tiến qua nét vẽ của Trần Thế Vĩnh.
(Hình: Báo Nông Nghiệp Việt Nam)
“Đường trần đêm Noel cháy lòa bóng đèn
Lời kinh đẹp vầng sao sáng thánh thót ngân trong giáo đường.”
Tiếng hát của Duy Trác vang ra từ những chiếc radio. Trời khô ráo, mát dịu. Bầu không khí đêm Noel ở Sài Gòn thật là vui vẻ, nhộn nhịp. Thánh đường vang lên những lời kinh cầu, chào đón Chúa ra đời, lòng người lắng xuống, nhẹ nhàng, thư giãn.
Trong lịch sử tân nhạc Việt, dường như không có một nhạc sĩ nào nổi tiếng ngay với sáng tác đầu tay, ở tuổi niên thiếu, khi chỉ mới 14, 15 tuổi, như trường hợp Cung Tiến. Có dễ chính vì thế mà, có người không ngần ngại gọi hiện tượng Cung Tiến là thiên tài của bộ môn nghệ thuật này.
Chiều mưa thương nhớ đến bao giờ
Ðường về nẻo Bắc xa mờ ..mơ hồ
Ðàn chim gieo thương nhớ
Câu tiếng nước nhà
Từng tiếng oán thù ...cố đô
Ngày mai nhớ nhớ nhé
Ðón anh về người về
Giữ lời thề lời thề
Hoa ngàn rơi trắng đường đi
Lối cũ còn ghi
Ngày mai anh về nhé
Ðừng than khóc làm chi.
Ca sĩ trình bày: Duy Trác, Hồng Nhung, Lệ Thu, Sĩ Phú, Thanh Lan, Trần Thu Hà, Tuấn Ngọc
Nhạc và lời: Cung Tiến
Người ơi, môt chiều nắng tơ vàng hiền hòa hồn có mơ xa?
Ngươi ơi, đường xa lắm con đường về làng dìu mấy thuyền đò
Còn đó tiếng tre êm ru
Còn đó bóng đa hẹn hò
Còn đó những đêm sao mờ hồn ta mênh mông nghe sáo vi vu
Có người hỏi thơ và nhạc có gì liên quan với nhau không? Hình như trong sự gợi ý, thơ và nhạc có tác dụng hỗ tương với nhau, nhạc tháp cánh cho hồn thơ và thơ làm nồng nàn hơn cho ý nhạc. Một người đã học âm nhạc từ nhỏ, đã làm thơ, đã dịch thơ và yêu thơ, đã có những lời nhạc đầy chất thơ lại có lúc liên tục phổ nhạc những bài thơ của các thi sĩ nổi tiếng và đã tạo thành những sáng tác độc đáo đầy chất sáng tạo. Ông lấy cảm hứng từ các thi sĩ khác dù những ca từ của những bản nhạc đầu tay đẫm chất thơ. Người ấy là nhạc sĩ Cung Tiến tác giả của những Hương Xưa, Thu Vàng, Hoài Cảm, những bản nhạc sáng tác từ thuở còn học trò nhưng lại có đời sống âm nhạc trường cửu.