• Nhạc & lời: Ngu Yên
• Trình bày: Nguyễn Thảo
• Hòa âm & phối khí: Lý Giai Niên
• Ghi âm & Final mix: Studio LGN
• Graphics: Concept by MarcMarc
Khi đêm không còn một giấc mơ nào
Làm sao ta đến tìm nhau?
Làm sao quên lãng niềm đau?
Khi em xa vời theo dòng thời gian
Tìm trong nhung nhớ
Mỏi mòn câu thơ
Có đôi khi nằm mơ
Thấy tôi đang làm thơ
Trên môi em, thơ hồng tương tư
Có đôi khi nằm mơ
Thấy em qua hẹn ước
Thức giấc chờ chiêm bao
Khi chiêm bao chờ một giấc mơ về
Làm con đom đóm lẻ loi
Lập lòe bay mãi lẻ loi
Khi em không còn quay về bên tôi
Bài thơ chưa viết thức sầu trong đêm
NT: Một ngày nào của những năm tháng cũ, tôi đã đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn spot light chóa lòa trong một hội trường lớn. Phía sau lưng là bốn nhạc sĩ ôm bốn cây đàn thùng. Một buổi nhạc chiều chủ nhật.
Năm tháng trôi đi. Tiếng đàn hôm ấy vẫn còn lại. Trong tôi.
Tiếng đàn thùng, tôi vẫn yêu thích, vì tôi đã lớn lên với nó, tâng tiu nó qua những bài nhạc phản chiến, những bài du ca, những bài tình ca, những đêm lửa trại, những tối cà phê. Chỉ cần nghe dây đàn khảy lên là bao nhiêu ký ức lại ồ ạt trôi về như nước lũ.
Rồi nghe anh Ngu Yên viết: Có đôi khi nằm mơ thấy em qua hẹn ước. Thức giấc chờ chiêm bao.
Đã bao lần tôi thức dậy với bao tiếc nuối, đã cố tình quay lại tìm trong giấc ngủ. Chờ đợi giấc chiêm bao vừa mất. Cái cảm giác thật là kỳ lạ. Đôi khi mình biết là mình đang mơ, và mơ mình đang đợi chờ một giấc mơ mình muốn thấy lại. Giấc mơ lấp ló, lập lòe. Như ký ức của một người mắc bịnh mất dần trí nhớ.
Bài hát hôm ấy nó như vậy, nó mang lại những thèm khát qua những tiếng đàn guitar giây nylon.
Tôi nhớ tiếng đàn hình như có vị mằn mặn.
Có khi nào đó, giấc mơ chẳng còn bao giờ quay trở về…