(Tranh: Đinh Trường Chinh)
Trăng Mùa Cũ
Làm sao anh biết được
Giữa những lo toan cháy bỏng của cuộc đời
Nơi một khoảng trời khuất nẻo của hồn em
Vẫn còn sáng mãi nửa vầng trăng.
Đi đâu cũng thấy vầng trăng thời mới lớn
Trăng vẫn đến – muộn màng – treo nửa mảnh
Vẫn trong ngần như trăng thuở ấy – bên anh.
Và bao giờ anh về lại cánh đồng xanh
Nghe gió vọng khúc ru hời trên cỏ
Con sông biếc vẫn muôn đời trăn trở
Mải mê nằm nghe biển gọi miền xa.
Em trở về cùng năm tháng đã đi qua
Chợt hốt hoảng khi trăng đời đã xế
Hồn đắng nghẹn trước những điều dâu bể
Ngẩn ngơ tìm một nửa mảnh trăng xưa.