Lỗi Hẹn Trời Quê
anh đi về phía chân trời
bỏ cây lại nhánh bỏ đời lại sông
bỏ em xa tận cầu vồng
sắc xanh vàng tím đỏ hồng đời anh
em còn đó hay đã thành yến oanh
chiều rất chiều rất long lanh
chiều rất nhẹ rất mong manh em à
anh đi về phía ruột rà
mây trên áo gió trên hoa nở cùng
anh đi về phía mịt mùng
em xa quá anh muôn trùng gọi tên
có nghe xin nhớ đừng quên
cho anh ngửi lại mùi phên tre tường
mùi con rệp ở đầu giường
đèn soi đuổi rệp mà thương thuở nghèo
rồi em khuất nẻo chân đèo
gió đưa bụi chuối ngặt nghèo nỗi trôi
mắt em đời nhẹ lay lơi
cho đêm dài nối mù khơi tìm về
tay che mãi một lời thề
bởi anh lỗi hẹn trời quê lâu rồi
thương em trăm núi vạn đồi
vẫn không đổi được đơn côi của mình
chiều rất chiều rất lung linh
em như liễu rủ tơ tình mái rêu
bỏ quên rồi nắng qua lều
chờ phơi ngọn gió ít nhiều tóc bay
em còn chau chuốt đôi tay
đã khô đã héo đã gầy tâm tư
lâu rồi lòng cạn trăng lu
đèn không tỏ ngọn vi vu muỗi mòng
chợt buồn về phía dòng sông
nhìn theo cũng muốn hẹn cùng em qua
ngày sau sương khói la đà
hàng cây ngọn cỏ rập rà đuổi đeo
thương em cách một ngọn đèo
con chim chèo bẻo chèo beo hót rền
lúc nắng xuống khi mưa lên
anh đi góp lá làm phên che tình
đi đâu cũng nhớ quê mình
đồng trơ cỏ rạ dấu hình tàn tro
một dòng nước cuộn quanh co
có trôi hêt những buồn xo kiếp người.
Huỳnh Liễu Ngạn
3.2.2023