Nỗi niềm vương trăm ngả phiá tôi về
Lá vàng rơi như vết cắt trong tim
đường em đi chẳng tìm ra dấu tích
cầm trên tay ngọn gió mùa mỏi mệt
nỗi niềm vương trăm ngả phiá tôi về
để còn mãi bước chân buồn sa mạc
và mùa thu cháy vàng trong đôi mắt
ngọn gió chiều thổi buốt cả hoàng hôn
Bao nhiêu năm mộng cũ cũng không còn
nhịp đời trôi theo tháng năm chìm nổi
mùa giao mùa chỉ vàng thêm tuổi đợi
biết bao giờ qua được nỗi đơn côi
Cứ dài thêm một khoảng cách xa vời
nghe quay quắt nhớ ngày xưa hoa cỏ
ngoảnh nhìn lại chẳng còn ai đứng đó
chỉ một trời lộng gió phiá sau lưng...
Phạm Ngọc
10102022