Lời: Ira Gershwin
Lời Việt: Nguyễn Thảo
Trình bày: Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm: ElevenSixteen Soundscape
Final mix: LeVuMusic Studio
Photo & graphics: MarcMarc
Người Tôi Thầm Yêu
Ngày nao chàng sẽ về đây
Người tôi thầm mơ
Thịt da nồng thơm tình yêu
Người tôi thầm nhớ
Và khi chàng đến cạnh tôi
Là tôi ôm ấp giữ mãi không rời
Chàng sẽ nhìn thôi chẳng nói
Mà tôi hiểu ngay
Rồi sau vài giây lặng thinh
Là tay cầm tay
Dù cho chuyện nghe kỳ khôi
Nhìn nhau say đắm đâu nói nên lời
Chừng ta gặp nhau vào sáng thứ Hai
Hay trưa thứ Ba, nào ai biết?
Mà tôi chắc rằng sẽ có hôm nao
Hay tối thứ tư, cho tim tôi vụt bay cao
Chàng xây một căn nhà xinh
Vừa đôi tình nhân
Từ nay chẳng khi nào xa
Ngày đêm có nhau
Vì thế mà trong cuộc sống
Lòng tôi luôn mãi mơ bóng dáng yêu.
The Man I Love
Someday he'll come along
The man I love
And he'll be big and strong
The man I love
And when he comes my way
I'll do my best to make him stay
He'll look at me and smile
I'll understand
Then in a little while
He'll take my hand
And though it seems absurd
I know we both won't say a word
Maybe I shall meet him Sunday
Maybe Monday, maybe not
Still I'm sure to meet him one day
Maybe Tuesday will be my good news day
He'll build a little home
That's meant for two
From which I'll never roam
Who would, would you?
And so all else above
I'm dreaming of the man I love
NT: Thói thường. Hể có gì cấm kỵ thì tôi hay kiếm cách để làm cho được. Những năm tiểu học bị cấm đọc truyện chưởng, vậy là bao nhiêu cuốn Anh Hùng Xạ Điêu, Thần Điêu Đại Hiệp, Lộc Đỉnh Ký đã được tiêu thụ chớp nhoáng. Đến thời tiểu thuyết bà Tùng Long cũng lâm vào cùng số phận. Lên trung học thì trường cấm đi tắm biển giữa giờ học (Trung Học Võ Tánh ở Nha Trang cách biển khoảng 2, 3 bloc), vậy là cứ đến giờ nghỉ, cả bọn leo rào đi biển. Về lại trường đứa nào cũng đầu bù tóc rối và người thì toàn… cát. Hai năm cuối trung học ở Mỹ, thời đó, 18 tuổi mới được đi bar uống rượu. Vậy là mượn ID của anh Ngu Yên, đi bar mỗi weekend. Nhờ vậy mà sớm biết mùi đời.
Và nhờ vậy mà tôi biết đến loại nhạc mà thời đó cũng vẫn còn bị kỳ thị. Có những đêm chui vào quán nhạc trong một góc kẹt nào đó, nghe những nhạc sĩ da mầu kể lể tâm tình bằng tiếng kèn, tiếng dương cầm, rất thú vị. Có những đêm khác đi gay bar, nhìn những chàng trai thả trần trong điệu nhạc disco và thuốc “popper”, tôi cũng thấy khích động trước sự buông thả và say sưa. Và dĩ nhiên, rượu, rượu và rượu!
Rồi có một đêm, tôi ngồi bên cây đàn dương cầm, nghe một chàng trai trẻ đàn và hát ca khúc The Man I Love này.
Ca khúc thật giản dị. Giai điệu lỏng lẻo để người hát dễ thêm thắt, thay đổi cho hợp với cảm xúc nhất thời. Và tiếng đàn chỉ vừa đủ cho người nghe vương vấn những gì người hát không nói ra.
Cũng như Buôn Tình, viết xong tôi không nghĩ ra được người hát. Bạn bảo tôi: Thôi, mày hát đi.
Ừ, thì hát.
Và như thế này. Tôi xin tặng ca khúc Người Tôi Thầm Yêu cho những người bạn LGBT của KẻJazz và những ai lưu luyến đến những ca khúc jazz kinh điển.
LV: Tôi rất thưởng thức cách chuyển biến của giai điệu trong bài này. Những nốt chính được chuyển từ cao tới thấp theo nửa quãng qua từng trường canh để kết thúc ở chủ âm thật gọn ghẽ. Đặc biệt là hợp âm được chọn lựa thật khít khao, hài hoà khiến kẻ như tôi thật lấy làm cảm khái, bùi ngùi. Bùi ngùi vì tin rằng mình không có thể nào nghĩ ra được như vậy…
Dù không thích làm nhạc hát theo kiểu ad lib nhưng tôi cho rằng bài này chỉ có thể được diễn tả bằng cách hát tự do này. Vậy thì với bạn đây đúng là “nghề của chàng”: hát tự do, thoải mái, không cần theo khuôn khổ. Nói như vậy nhưng thật ra thì khó hơn. Khó là vì cái “khuôn khổ vô hình, mập mờ” của jazz vẫn lẩn quẩn trong nhịp phách đòi hỏi người hát phải biết cảm nhận mà diễn tả. Không phải là bài ai cũng hát được. Thế nên bạn phải cáng đáng thôi.
Nguồn