có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Chủ Nhật, tháng 2 20, 2022

Đất Lở




Nhạc & lời: Stevie Nicks
Lời Việt: Nguyễn Thảo
Trình bày: Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm: Eleven-Sixteen Soundspace
Final mix: LeVuMusic Studio
Photo & Graphics: MarcMarc



Đất Lở

Cuộc tình lao đao tôi mang trong lòng;
Khi lên non cao, khi quay về vực sầu.
Và đã nhìn thấy chiếc bóng ai in hình lạnh lẽo nơi chân đồi,
Mà rồi đất lở trôi chôn vùi hết

Ôi cao xanh kia, khi biết yêu có được gì?
Những phút thơ ngây trong trái tim có tìm lại?
Con thuyền bé sẽ ra sao cùng sóng bạc ngàn?
Bao mùa bão tố trong đời còn được vẫn nguyên vẹn?

Tôi hay thường sợ hãi bao đổi thay
Vì cuộc sống lâu ngày quen gần em.
Nhưng bao điều rồi sẽ qua;
Bầy trẻ thơ sẽ lớn khôn ra,
Mà tôi có lớn khôn theo thời gian?
(Nỗi đau có phai theo thời gian?)

Cuộc tình năm nao vẫn mang trong hồn.
Tôi xa non cao, nay quay về vực sầu.
Và nếu em thấy chiếc bóng tôi vẫn nằm lạnh lẽo nơi chân đồi
Thì rồi đất lở sẽ chôn vùi hết.
Dẫu em nhìn thấy chiếc bóng tôi im nằm chết nơi chân đồi
Và rồi đất lở chôn vùi hết.


Landslide

I took my love, I took it down
Climbed a mountain and I turned around
And I saw my reflection in the snow covered hills
'Til the landslide brought it down

Oh, mirror in the sky. What is love?
Can the child within my heart rise above?
Can I sail through the changin' ocean tides?
Can I handle the seasons of my life?

Well, I've been afraid of changin'
'Cause I've built my life around you
But time makes you bolder
Even children get older
And I'm getting older, too

I took my love, I took it down
I climbed a mountain and I turned around
And if you see my reflection in the snow covered hills
Well the landslide will bring me down
And if you see my reflection in the snow covered hills
Well maybe, well maybe,
A landslide will bring me down


NT: Mùa hè năm 2015, trong mấy ngày lặn lội băng vùng Rừng Mây (Cloud Forest) của xứ Peru, từ địa điểm khởi hành ở làng Patallaqta (2800m) lên đến đỉnh Dead Woman’s Pass (4200m) rồi xuống đến Machu Picchu (2400m), tôi đã góp nhặt thật nhiều suy tư vụn vặt về thân phận của con người và nỗi cô độc tuyệt đối trong một vũ trụ bao la rộng lớn khôn lường. Tôi đã mò mẫm theo lối mòn trên vách núi cheo leo, đã bò lên dốc đá Cầu Thang Khỉ (Monkey Steps), đã bì bỏm lội qua những con suối nhỏ, và nghĩ đến những bước chân người từng dẫm lên trong suốt mười thế kỷ qua, làm mòn nhẵn những phiến đá trên đường. Suốt cả đường mòn Inca Trail thường rất hẹp, khoảng dưới một thước, vừa đủ cho một người có thể băng qua người khác. Trên đường đi, người hướng dẫn thường kể cho chúng tôi nghe nhiều câu chuyện khá ly kỳ để quên mệt.

Có một lúc, vào ngày thứ hai, chúng tôi đến một vùng trống trải, quan lộ rộng hơn bình thường. Một bên là núi đá trọc, một bên vực thẳm chỉ toàn những bụi cây khô thật thấp. Khoảng này thiếu cây cao nên gió núi thổi thật mát mẻ. Thấy nhiều phiến đá to và phẳng cở bàn ghế lổn ngổn nằm đầy một bên đường, chúng tôi dừng lại nghỉ mệt. Ruben, người hướng dẫn cũng dừng lại, với ánh mắt đầy ái ngại vì đoạn đường vẫn còn khá dài trước khi đến trạm nghỉ đêm. Ông nhìn xuống vực rồi lơ là kể cho chúng tôi nghe. Cách đó một vài năm, cũng tại nơi này, một đoàn người cũng dừng lại nghỉ mệt. Rủi thay, ngay lúc đó bị đá lở. Người hướng dẫn của đoàn đã chạy vội đến để cứu một người khách, nhưng bị một trong những tảng đá đụng văng xuống vực và không bao giờ tìm được xác. Những tảng đá mà chúng tôi đang ngồi nghỉ mệt là di vật còn sót lại từ lần lở núi ấy. Chẳng nói chẳng rằng, mọi người chúng tôi đồng đứng dậy, mang lấy ba-lô và đi tiếp tục không một lời cằn nhằn.

Ngày về lại Cuzco, trong một quán cà-phê, tôi lại được nghe ca khúc Landslide từ một ca sĩ địa phương. Lời ca đã làm tôi liên tưởng đến câu chuyện đá lở nọ.

Một hình thức nào đó, tôi đã dịch ca khúc này từ ngày đó, nhưng chưa bao giờ hoàn toàn hài lòng với chữ nghĩa của mình. Tôi có cảm tưởng lời ca của Stevie Nicks thật súc tích, nhưng ý tưởng quá mông lung bao bọc nhiều điều khó lý giải. Viết rồi xóa rồi viết rồi xóa, không biết bao nhiêu lần.

Một bản tôi tưởng là cuối, gửi đến cho bạn. Bạn bảo tôi bạn có một nhạc bản viết khác tiết tấu, nên gửi lại cho tôi. Và vì vậy, lời ca lại tiếp tục thay đổi. Đó là hai năm trước, trong mùa đại dịch.

Và ca khúc Đất Lở ngày hôm nay đến với các bạn bè của KẻJazz là một thành phẩm kéo dài bảy năm qua, với rất nhiều cái “lở” cũng như “lỡ”, mà lỡ thời có lẽ là một.