có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Bảy, tháng 10 30, 2021

Giã Biệt Vườn Địa Đàng





Nhạc: Lê Vũ
Lời: Nguyễn Thảo
Trình bày: Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm: Eleven-sixteen Soundscape
Final mix: LeVuMusic Studio
Photo & graphics: MarcMarc



Giã Biệt Vườn Địa Đàng

Vườn xưa vắng im
Còn ai đó không
Chờ đợi cơn mưa đến cho cây xanh mùa đơm bông?

Vườn hoang đã lâu
Tường thâm dấu rêu
Đường xưa gai đan kín nên không sao nhìn ra đâu lối về.

Từ em với anh
Cùng đi lạc vào thế giới
Muôn khát khao
Cùng nếm trái đắng trên môi
Tìm trong mắt nhau
Nghìn muôn ngọt ngào gian dối
Rồi khi đường đời ngăn lối
Không buồn thương chi khi mất nhau

Chiều nay có anh
Về ngang lối xưa
Mà trong tim sao thấy như chưa một lần được vui

Vườn Đông hững hờ
Nào ai nhớ đâu
Nghìn năm sau qua những cơn mê chỉ còn niềm tin nát nhàu

Vườn Đông hững hờ
Cành khô thẩn thờ
Nghìn năm sao vẫn mãi trong cơn mê dù niềm tin…
Nghìn năm sau,
Dù niềm tin
Đã nát tan


NT: Đây là ca khúc của bạn và tôi viết, lần đầu tiên đưa lên KeJazz. Thật là hứng thú, và hồi hộp. Một phần là vì vừa được gặp gỡ một số bằng hữu ca nhạc sĩ ở vùng Washington DC, đã được ân cần đưa ra “trình làng” hai tên chủ chốt của KJ, và tôi và bạn đã gửi đến ca khúc Tình Yêu Gần Gũi làm duyên trong một đêm ca nhạc tại quán Montmartre thật là ấm cúng.

Tình Yêu Gần Gũi ra đời khoảng năm 1988. Hơn 20 năm sau, Giã Biệt Vườn Địa Đàng mới được viết ra. Hai bài nhạc đều nói về tình yêu. Nhưng Tình Yêu Gần Gũi có không khí nóng bỏng của một buổi trưa hè trên một bãi biển, có tiếng kèn, tiếng đàn cháy da thịt, có nụ hôn say đắm không rời. Và có tuổi thanh xuân rậm rực bốc hơi.

Giã Biệt Vườn Địa Đàng thì u ám hơn nhiều. Bạn gửi tôi giai điệu cùng tựa đề Giã Biệt. Tôi bắt đầu từ đó. Cuối một cuộc tình bao giờ cũng có những thê thảm hối tiếc. Nhưng cũng có những cuộc tình chấm dứt vì nó phải như thế. Một kết cục không buồn không vui. Một chia tay vì không làm sao khác hơn được.

Nhưng thú thật, những câu chuyện trong Thánh Kinh vẫn mang nhiều ý niệm khiến tôi dằn vặt trăn trở từ lâu. Và câu hỏi về Thượng Đế vẫn luôn luôn treo lủng lẳng như trái cấm. Từ hai chữ giã biệt, từ những nốt nhạc buồn buồn, trên một tiết tấu tưởng hơi rộn ràng, câu chuyện tình đầu tiên của nhân loại len lỏi vào lời ca. Tuy đây có thể chỉ là một tình ca thật bình thường, của hai người đã từng yêu nhau, đã từng chia sẻ bao nhiêu hạnh phúc và đắng cay trong đời. Nhưng đâu đó, ẩn nấp dưới câu chuyện, có bóng đen của người đàn ông đã phản bội thượng đế, có hơi hướm của người đàn bà đã cố tình quyến rũ bằng những lời luyến ái, rồi có trái đắng, có lối đi gai đan kín, có tường rêu xanh mờ. Rồi ngày nào bất chợt đi ngang qua khu vườn địa đàng giờ đã bỏ hoang, lại có những nghi ngờ, những hối tiếc, những suy tư rất… hiện sinh.

Ngày nào thì có chút mặt trời trong nước lạnh. Giờ thì chỉ còn… nước lạnh, vì mặt trời đã chết.

LV: Tôi viết nhạc không dễ. Bản nháp thì nhiều không kể, nhưng bài được hoàn thành thì chẳng được bao nhiêu. Bài nào làm xong nghe lại cũng thấy có vấn đề. Nhưng lại làm biếng không muốn giải quyết vấn đề. Nên thường là tôi cho bài nhạc đã viết qua một bên, cho đến có nhiều lúc quên mất bài luôn! Nghe Ngô Minh Trí nói là anh nghiền ngẫm đi lại ngày này qua tháng nọ một bản nhạc thì tôi phục lắm. Nhưng tôi thì không cách nào kiên trì làm được. Nhờ có bạn thúc dục làm áp lực cho tôi thì tôi mới có chút động cơ thúc đẩy để làm cho xong bài. Nếu không có bạn hối thì có lẽ việc viết nhạc của tôi đến nước lạnh chắc cũng chẳng còn…