Còn Lại Mùa Thu
Tôi có mùa thu riêng của tôi
Binh yên nơi ấy một phương trời
Gio heo may suốt con đường nhỏ
Ngàn lá vàng reo vạn tiếng cười
Những bài thơ nhỏ dưới trăng xinh
Sáng ngây ngất đón hương thu sớm
Khuya ngắm hồn nhiên sương thủy tinh
Rồi một ngày kia lòng bỗng nhuốm
Những thương yêu của thú đau thương
Vầng trăng thu ấm làn môi xuống
Tôi đã yêu người buổi nắng vương
Từ ấy thu sang cuối nẻo xa
Chi còn tôi với ... với người ta !
Bài thơ lặng giữa bàn tay khép
Bên bóng chiều loang tím nhạt nhòa
Cứ ngỡ là yêu mãi thế thôi
Ngỡ rằng vinh viễn chẳng chia phôi
Tàn thu, tôi với người ta đã
Lặng lẽ lia nhau giữa nẻo đời
Còn lại mùa thu đêm trăng rơi
Còn lại bài thơ trong đơn côi
Con đường tinh xưa xanh mưa rơi
Và tôi lac giữa mùa thu cũ
Lá đổ chiều nay khuyết nụ cười
Mưa Sa Mạc