có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Chủ Nhật, tháng 5 23, 2021

Những Ngày Mưa Đầu Tuần




Nhạc & lời: Paul Williams & Roger Nichols
Lời Việt: Nguyễn Thảo 
Trình bày: Nguyễn Thảo 
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ 
Ghi âm: ElevenSixteen Soundspace 
Final mix: LeVuMusic Studio 
Photo & graphics: MarcMarc


Những Ngày Mưa Đầu Tuần

Trầm ngâm suy tư trong tháng ngày vô vọng.
Nhiều khi lòng sao trống không.
Đời chưa bao giờ như ước mong.
Thâu đêm suốt sáng,
Hồn lắng chìm trong im vắng.
Ngày mưa đầu tuần cho ta thấy thêm bao chán chường.

Vì đâu ta hay mang bao niềm ưu sầu?
Dù cho lòng không xót đau,
Tựa khi người xa quá lâu.
Loay hoay góc phố,
Mình ta lạc theo trí nhớ.
Ngày mưa đầu tuần luôn cho ta thấy thênh thang nỗi buồn

Hốt nhiên ta chợt thấy giờ còn lại đây, riêng ta với em;
Tình yêu em cho ta chút thiết tha.
Biết mai sau ngày ấy còn gì cho nhau hơn giây phút đây,
Vì vẫn thấy yêu đương như bóng mây.

Buồn trong ta vẫn hay đi về bất chợt
Còn chi lời ai gió bay?
Mà xưa nay lòng ta đã hay.
Miên man đây đó,
Giờ đâu còn chi để nhớ.
Ngày mưa đầu tuần cho ta thấy hoang mang cô quạnh.


Rainy Days and Mondays

Talkin' to myself and feelin' old
Sometimes I'd like to quit
Nothin' ever seems to fit
Hangin' around
Nothin' to do but frown
Rainy days and Mondays always get me down

What I've got they used to call the blues
Nothin' is really wrong
Feelin' like I don't belong
Walkin' around
Some kind of lonely clown
Rainy days and Mondays always get me down

Funny, but it seems I always wind up here with you
Nice to know somebody loves me
Funny, but it seems that it's the only thing to do
Run and find the one who loves me

What I feel has come and gone before
No need to talk it out
We know what it's all about
Hangin' around
Nothin' to do but frown
Rainy days and Mondays always get me down


NT: Đối với tôi, không gì chán cho bằng ngày thứ Hai. Đầu tuần, nghĩ đến cả một tuần đằng đẳng ở văn phòng là muốn… đổ bệnh. Tôi nhớ thời đại học, cứ tưởng tượng đến khi ra trường, kiếm được việc làm thì thấy lòng thật là hăm hở, hăng hái chờ ngày… nhận việc. Giờ thì chán ơi là chán.

Nhưng nói đến những ngày mưa, tôi thường thấy mình hơi mơ mộng ra. Chủ Nhật mưa là một cái thú. Sáng thức dậy, nghe tiếng mưa rả rích. Qua khung cửa sổ, thấy trời u ám. Lòng như chùng xuống, và tôi… ngủ tiếp. Thứ Hai mưa thì không hẳn được như vậy. Có muốn lười hay không thì vẫn phải nghĩ đến giờ đi làm. Nhưng được vài phút ngồi nhâm nhi ly café đen (vì trời đang mưa, đường hay kẹt xe, có lý do đi trễ) thì cũng thích hơn là cứ cuống cuồng tất bật. Nếu được nghe Ngô Minh Trí than thở Ngồi Starbuck Nghĩ Về Em, hoặc Bây Giờ Là Mùa Mưa vào lúc ấy thì cũng đỡ ghiền.

Vì vậy Những Ngày Mưa Đầu Tuần mang một nỗi niềm thật đặc biệt đối với riêng tôi.

LV: Lần trước thực hiện bài Rainy Days and Mondays, tôi dự định là nhờ giọng nữ Hồ Đắc Anh Thi để hát. Sau vì trục trặc công việc nên AT không thâu thanh được nên tôi đành cáng đáng việc hát. Bụng vẫn còn ấm ức vì cảm thấy như mình vẫn không lột tả được tinh thần bài hát (?). Nên khi bạn đề nghị hát bài này nữa thì tôi hứng chí làm ngay. Vậy mà khi bạn hát cũng tự mình không hài lòng phải hát đi hát lại bao nhiêu lần. Không biết có phải giai điệu này là cho người hát cảm thấy như hụt hẫng, chưa đủ. Hay là vì cứ tự kỷ so sánh với tiếng hát tuyệt vời của The Carpenters mà chột dạ chăng?

NT: Nói thật với bạn, Karen Carpenters là một ca sĩ xuất sắc, nhưng tôi không thích cách hòa âm của đa số nhạc của cô ấy. Riêng về ca khúc này, tôi thu đi thu lại nhiều lần vì chợt nhận ra những cái nuance trong lúc diễn đạt tình cảm, trong phòng thâu. Tôi cảm thấy tôi cần phải tinh tế hơn, không như lúc đứng trên sân khấu, tình cảm cần được phóng đại để khán giả nắm bắt. Đại khái cũng giống như tài tử diễn kịch sân khấu và diễn cho phim: một bên khán giả không thấy rõ mặt, một bên khán giả thấy… quá nhiều. Tôi nghĩ thính giả nghe một bài nhạc, nhất là bằng headphone, sẽ nghe được rất nhiều chi tiết, có thể hơi quá nhiều. Và vì thế, người hát cần phải “tone down” phần diễn để tránh bị quá lố. Cũng vì vậy, thâu xong, bạn mix, tôi nghe lại, chợt nhận ra chỗ này chỗ nó có vẻ hơi… quá, nên tôi phải trở lại phòng thâu. Thật làm phiền bạn ghê.

Bạn biết không, lúc viết lời, tôi đã cố tình thay đổi “mùi vị” của nỗi buồn, nào là nỗi buồn chán chường, nào là buồn thênh thang, nào là buồn hoang mang cô quạnh… buồn cũng có trăm mối thì phải hát cũng phải trăm trò. May cho bạn là tôi thâu tới, thâu lui, đâm nản, nên chưa thâu đủ trăm lần đó.

Nói đến đây thì chợt nhớ đến anh bạn Đức Phạm có lần nói, “bài nào Nguyễn Thảo hát nghe cũng buồn đứt ruột.” Bây giờ tôi mới có dịp trả lời Đức: “Buồn trong tôi vẫn hay đi về bất chợt“… đó mà, nhất là vào ngày mưa đầu tuần.

LV: Dù sao tôi có thể khẳng định là cách bạn diễn tả phiên bản này “buồn” hơn phiên bản tôi làm. Tôi hoàn toàn đồng ý với bạn Đức Phạm là tiếng hát Nguyễn Thảo làm cho người nghe “đứt ruột” vì buồn.