Buổi Chiều Ði Vào Lòng Biển
Tu seras là
Femme prise à la source
(J.P. Faye)
Chúng ta lặng đếm những hạt buồn vui cuộc đời nhỏ bé
Những hạt cát chạy dài trên thân hình biển hoang sơ
Anh soi vực biển khơi
Ðáy mắt em thẳm sâu
Anh soi vực biển khơi
Ðáy mắt em ngời sáng kim cương
Niềm vui bình minh tình mới nhóm
Làm sao đoán được những nắng mưa của tâm hồn bằng phẳng nhất
Những nổi trôi sớm chiều
Những vật vờ bơ vơ
Con đường dâu biển
Muôn kiếp phù trầm
Ra đi từ lòng biển trong một hạt nhân tiền sử
Rồi lại bâng khuâng trở về vòng tay biển ân tình
Ðôi mắt em chao nghiêng sóng biển trào
Sóng đưa võng ngàn đời sóng đong đưa
Ru hồn người về mênh mông thoáng rợn
Chân trời linh cảm
Hải đảo tâm tình!
Gió đi lên và chiều đổ xuống
Chúng ta vẫn còn ngồi trên những hạt cát buồn vui
Im lặng như đôi cự thạch bi ngàn đời
Em gần gũi mà cũng vạn dặm xa khơi
Em là biển trải rộng hiến dâng
Và cũng âm u mịt mùng với quá nhiều tuyến phòng ngự đa đoan
Biển là em, vui đấy rồi buồn đấy
Dịu dàng óng ả rồi phút chốc nổi cuồng phong
Sóng phập phòng như bé nhỏ trái tim em
Mắt em mộng mơ ngàn trùng biếc
Như chất biển lỏng đi về mù khơi
Biển chòng chành chếc nôi à ơi thuở vào đời
Biển đưa tình người về chập chờn miền ảo hóa
Ðêm đêm hò hẹn sóng lại bập bềnh vào sâu lòng cát
Niềm yêu mê ngàn năm theo gót thủy triều âm
Mùi tóc em đốt cháy những góc biển trầm hương
Vị mặn nồng cuả những giao cảm chín từng mây
Biển triền miên hiện hữu như đôi lứa giữa vơi đầy tình yêu
Bài học của biển ý sống luân lưu trong vĩnh cửu
Bài học của biển nhịp ân ái mãi mãi không rời!
Hoàng hôn xuống như tình lên hương
Mắt biển rưng rưng sầu hải đăng trong vắng lặng
Chúng ta đi vào thiên nhiên, nước, trời, mây
Áo trần gian thôi vương vấn bụi phồn hoa
Chúng ta là tượng Trống Mái
Dấy lên từ đáy biển hồng hoang
Dâng bài ca ấu thơ
Trắng trinh hồn thủy nữ
Ðâu đây ánh thủy cung
Lung linh cành rong biển
Chúng ta vươn mình say
Hai cánh hoa thần thoại
Giữa lòng biển
Giữa lòng người mãi không già...
Trần Hồng Châu