Lời: Bud Green
Lời Việt: Nguyễn Thảo
Trình bày: Lê Vũ
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm & final mix: LeVuMusic Studio
Photo & graphics: MarcMarc
Lấy một chuyến hành du cùng với ngàn nỗi niềm
Cho lòng ta bớt nỗi nhớ nhung.
Đi một chuyến về đến một phương trời kỷ niệm
Khơi dậy những tàn tro ngậm ngùi
Vé đã có, cùng với hành lý soạn sẵn rồi
Đếm từng xu, một chuyến viễn du
Như trẻ thơ, lòng quá rộn rã vì mãi đợi
Mong đợi câu mời khách (mau) lên tàu
Giờ đây, giờ đã kề sau biết bao đợi trông
Hồn như chừng bay tít lên từng không
Đếm từng số, từng cây
Vòng bánh chậm quay
Lời nhắn về đây
Trong ngực ôi, nhịp tim đập nhanh, nhịp nấc nghẹn
Biết vì sao đã bỏ đi xa?
Bây giờ đây là chuyến hành du miền nhớ nhung
Đưa hồn bay đến nơi quê nhà
Sentimental Journey
Gonna take a sentimental journey
Gonna set my heart at ease
Gonna make a sentimental journey
To renew old memories
Got my bag, got my reservation
Spent each dime I could afford
Like a child in wild anticipation
Long to hear that all aboard
Seven, that's the time we leave, at seven
I'll be waitin' up at heaven
Countin' every mile
Of railroad track
That takes me back
Never thought my heart could be so yearny
Why did I decide to roam
Gotta take that sentimental journey
Sentimental journey home
NT: Mùa Coronavirus. Mùa cách ly vì dịch Covid-19, bỗng nhiên làm đời sống thường nhật bị xáo trộn. Mấy tuần rồi không đi làm, ngày tháng dường như nhão ra quyện dính vào nhau thành một khối luông tuồng. Tuần lễ thứ mấy rồi đây, tôi cũng không còn rõ. Tương lai có vẻ bấp bênh, vô định. Chỉ có quá khứ thì vẫn còn đó, chưa mờ phai theo… dementia (mà tôi e chắc cũng chẳng bao lâu nữa đâu).
NT: Mùa Coronavirus. Mùa cách ly vì dịch Covid-19, bỗng nhiên làm đời sống thường nhật bị xáo trộn. Mấy tuần rồi không đi làm, ngày tháng dường như nhão ra quyện dính vào nhau thành một khối luông tuồng. Tuần lễ thứ mấy rồi đây, tôi cũng không còn rõ. Tương lai có vẻ bấp bênh, vô định. Chỉ có quá khứ thì vẫn còn đó, chưa mờ phai theo… dementia (mà tôi e chắc cũng chẳng bao lâu nữa đâu).
Vì vậy, tôi phải vội vàng mời bạn đi một chuyến viễn du về miền… quá khứ. Như trẻ thơ, lòng quá rộn rã vì mãi đợi Mong đợi câu: mời khách lên tàu.
Vậy thì mời bạn một chuyến.
LV: Tôi cũng như bạn đang cảm thấy nhưng mình đang trong trạng thái trầm cảm vì phải quanh quẩn ở nhà chẳng đi đâu được. Cứ luôn nghĩ rằng lúc rảnh rỗi sẽ làm nhiều nhạc hơn. Nhưng sự thật lại ngược lại. Chẳng có chút hứng thú gì cả. May bạn nhắc cho tôi đến bài này mà bạn gửi cho tôi từ lâu rồi. Cũng đến lúc phải trở lại một chút với jazz standards. Nhờ vậy tôi cũng tìm được chút ý vị để làm chút nhạc cho đỡ buồn.