có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Sáu, tháng 12 20, 2019

Mùa Đông Viễn Xứ



Mùa Đông Viễn Xứ

Thu tàn, chiều Đông se lạnh
Trời u ám mây vần vũ khắp nơi
Gió, mưa phùn giá lạnh bốn phương trời
Góc phố nhỏ chiều nay tình cô lữ
Ngất ngây niềm nhớ đời viễn xứ
Sương đong đưa tí tách bên song
Quê hương chừ thấm đẫm lá sầu đông
Thương “chẫu chàng”(*) bao Thu Hè ngai ngái
Con ngỏ vắng em chờ anh quay lại
Gót chân chim đầu tựa kề vai, xoá phong trần
Ngọt ngào cố lữ tình thân
Cho vơi tháng nhớ những lần quan san
Lập Đông thỏ thẻ cùng chàng

Tình Hoài Hương
(Tháng 11 năm 2019)



------------------------------------

Chẫu chàng(*) Nhác trông ngỡ tượng tô vàng
Nhìn lâu mới biết chẫu chàng trời mưa. (Ca dao)

* Chẫu chàng= loài nhái có chân dài, khi bị ướt thì da xanh vàng ửng, trông “hào nhoáng sang trọng” rất đẹp. Ngụ ý: bây giờ quê hương “đổi đời” đẹp như chú chàng hiu!!!

(*)= Cũng do từ điển tích Lưu Bá Ôn đời nhà Minh ghi sau: Tại Hàn Châu có người bán trái cây khéo đến nỗi để cam, quít, chuối ... lâu ngày mà da (vỏ) luôn vàng óng, rất đẹp, không bị héo, ủng. Người ấy bán giá đắt hơn mọi người khác, vẫn có nhiều người tranh nhau mua. Lưu Bá Ôn cũng mua một quả, đem về nhà bóc ra, thì mùi hôi xông ra thúi ơi là thúi, múi xác cam như xơ mướp. Ông tức mình đem trái cam ra chợ, hỏi:
- Ngươi bán cam cho khách mua về nhà cúng lễ, hay là ngươi chỉ làm choáng lộn vẻ bên ngoài, để đánh lừa người khác hử? Như thế thì gian dối lắm.
Người bán cam cười, nói:
- Tôi làm nghề nầy đã lâu năm, tôi bán; người ta mua, chẳng ai nói gì! Chỉ trừ ông là kêu ca thôi. Thiên hạ giả dối nhiều, chứ chả phải chỉ có mình tôi. Ông không nghĩ đến nơi đến chốn. Nầy nhé: người đeo phù hổ, ngồi da hổ, hùng dũng coi ra dáng quan võ. Nhưng kỳ thực không biết có giỏi như Tôn Tẫn, Ngô Khởi không? Còn người đội mũ cao, đai dài ra dáng quan văn, nhưng kỳ thực không biết có đường hoàng giỏi thật như Y Doãn không?
Giặc nổi lên không biết dẹp, dân khổ không biết cứu; quan lại tham nhũng, không biết trừng trị; pháp luật hỏng nát không biết sửa đổi. Chúng ngồi không ăn lương, chẳng biết xấu hổ. Thế mà lúc chúng ngồi ở công đường, đi xe ngựa, uống rượu qúy, ăn cơm ngon, tôi trông chúng oai vệ hách địch vô cùng!
Đó, bề ngoài của họ há chẳng giống như vàng như ngọc, mà bề trong họ chẳng rách nát xác xơ giống như xơ mướp, là gì???