có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Chủ Nhật, tháng 11 24, 2019

Đâu Mắc Mớ Gì




Nhạc & lời: Clint Eastwood, Linda Thompson, Carole Bayer-Sager 
Lời Việt: Nguyễn Thảo 
Trình bày: Nguyễn Thảo 
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ 
Phòng thâu: ElevenSixteen 
Final Mix: LeVuMusic Studio 
Photo & graphics: MarcMarc


Đâu Mắc Mớ Gì 

Còn gì hơn cho nhau sau cuộc tình đau?
Hoặc vì anh không như em đã thầm mơ?
Cuộc đời kia ta luôn mong cho muôn ngàn sau
Giờ mắc mớ gì đâu?
Rồi người trong tương lai có hơn gì không?
Nằm kề bên em nhưng có tin em được không?
Rồi khi sau cơn mơ, còn có em bên cạnh?
Nhưng đâu mắc mớ gì!
Một người luôn quay lưng đi giây phút từ ly
Còn người kia sao vẫn luôn ngồi im
Trò yêu đương đâu ai mong thắng thua gì
Mà đâu mắc mớ gì.
Giờ này em cô đơn trong bóng tối quạnh hiu
Cầm trong tay trái tim anh vụn tan
Lời thề xưa lơ lửng như vẫn quanh đây
Nhưng đâu mắc mớ gì? 


Why Should I Care? 

Was there something more I could have done?
Or was I not meant to be the one?
Where's the life I thought we would share?
And should I care?
And will someone else get more of you?
Will he go to sleep more sure of you?
Will he wake up knowing you're still there?
And why should I care?
There's always one to turn and walk away,
And one who just wants to stay.
But who said that love is always fair?
And why should I care?
Should I leave you alone here in the dark,
Holding my broken heart?
While a promise still hangs in the air
And why should I care?


NT: Tôi rất ngạc nhiên khi biết ca khúc Why Should I Care? này đã được viết bởi một tài tử cao bồi, rất nổi tiếng trong vai Dirty Harry, là ông Clint Eastwood. Được biết thêm là sau bao nhiêu năm đóng phim, ông đã trở thành một nhà đạo diễn tài ba với nhiều thể loại phim khác nhau. Một cuốn phim của ông mà tôi rất thích là The Bridges of Madison County dựa trên cuốn tiểu thuyết của Robert James Waller. Rồi tìm hiểu thêm, tôi được biết ông rất yêu thích nhạc jazz và đã tự học chơi jazz piano, tuy không thành công đến mức trình diễn. Ông đã viết nhiều nhạc phim, mà một trong những bài nhạc đó mà ca khúc này do Diana Krall hát trong phim True Crime.

LV: Tôi cũng rất ngạc nhiên như bạn khi biết được nhạc phẩm này do Clint Eastwood viết. Nét nhạc nhẹ nhàng trữ tình thật làm cho người nghe ngưỡng mộ nhân vật điện ảnh nổi tiếng này. Cách chuyển hợp âm tài tình của ông đã làm cho tôi mê ngay khi nghe bài này lần đầu.

NT: Qua ca khúc này, tôi chợt nghĩ, điều cần thiết trong nhạc jazz là sự thật. Cảm xúc thật. Lời lẽ thật. Nhưng ngôn ngữ trong nhạc Việt Nam thì lại rất hạn hẹp gò bó trong những mỹ từ theo trường phái cổ điển mà không dứt ra được. Có lẽ vì ta có khuynh hướng bảo thủ chăng? Hoặc trình độ thẩm mỹ thiếu rộng rãi, hoặc ta thiếu can đảm vì vẫn lo sợ làm phật lòng người nghe? Anh Ngu Yên có lần bảo tôi, vai trò kẻ cầm đuốc soi đường thường rất cô độc, thường bị dè bỉu chê bai, bị đả kích đè bẹp, một cách thiếu xây dựng, chỉ vì con người thường sợ hãi trước những đổi thay, những mới lạ.
Tôi nhận thấy nhiều từ ngữ “thiếu lãng mạn” đã xuất hiện đầy trong thi ca Việt Nam hiện nay. Nhưng hầu như trong ca từ, tôi không thấy bao nhiêu chữ mới, và ngay cả cách hành văn mới cũng vậy. Có thể bạn sẽ không đồng ý với tôi về điểm này. Nhưng để tôi hỏi bạn: nếu bạn thấy cách hòa âm thường nghe là quá cũ, và bạn muốn tạo dựng những phong cách mới qua hòa âm cho nhạc, thì làm mới chữ nghĩa cũng chỉ là một trong những điều chúng ta mong muốn để đổi mới và làm cho âm nhạc Việt thêm giàu có, phải không?

LV: Tôi, cũng như bạn, luôn vắt óc tìm tòi những mới lạ để thỏa mãn “thú tính” muốn vượt thoát của mình. Vì thế tôi hiểu tại sao bạn có khuynh hướng muốn dùng những từ ngữ mới lạ cho lời nhạc của bạn. Tôi luôn đồng ý với bạn về việc mang những mới lạ vào việc chúng ta làm; tuy nhiên đó cũng không có nghĩa là tôi luôn lúc nào cũng “đồng cảm” với những ngôn từ bạn xử dụng. Dĩ nhiên tôi biết chắc bạn, cũng như nhiều người nghe, không phải lúc nào cũng “đồng cảm” và thưởng thức cách tôi hòa nhạc. Tôi luôn chấp nhận điều đó và tôi cũng chẳng thắc mắc gì. Tôi cho rằng sức thuyết phục của những gì tôi và bạn làm nằm trong sự thủy chung bền bỉ của xác tín của mình. Đổi mới cần thời gian. Thời gian sẽ trả lời cho chúng ta biết. Hãy cứ làm những gì ta tin vào. Thế thôi. “Mắc mớ gì” mà lo!