Một chiều nghĩa trang
Mây trắng không trôi
chiều như lãng quên
gió lặng
còn thổi về đâu
những đám mây giang hồ luân hồi trôi nổi buồn tênh?
phai phớt hôn hoàng bảng lảng cuối trời xa
chiều loang thật chậm và lòng tôi hoang lạnh
nghĩa trang chiều
quạnh quẽ đìu hiu.
Chào những ngôi mộ rong rêu
chào những người vừa nằm xuống
tha thẩn lạc vào thế giới của những bia đá khắc họ tên
như quen
như lạ
một bó hoa chia làm sao đủ
dù lạ cũng thành quen
những láng giềng của người thân tôi nơi đây
tôi lảm nhảm như kẻ mộng du
khấn thầm
mong chút hương lòng ngan ngát bay quanh
chỉ một bó nhang
có đủ ấm lòng những khói sương cô quạnh
những cuộc đời dừng lại của quá khứ dần xa
có hò hẹn nhau không
rủ nhau về một nơi chốn yên nằm ?
Tôi khẽ khàng
sợ âm vang bước chân
khua động
sẽ làm đau giấc miên trường dưới mộ
tôi thầm thì
với những người không quen
Dưới kia phố đã lên đèn
nơi đây leo lét...lãng quên kiếp người.
đời như quán trọ rong chơi
mỏi chân đứng lại một nơi chốn về...?
duy phạm