có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Năm, tháng 3 21, 2019

Một ngày như mọi ngày



Một ngày như mọi ngày

tôi mỗi ngày nhìn hàng vạn tấn bom
đổ lên đầu những người dân vô tội
ở Beirut, ở Qana
những trẻ em ánh mắt ngỡ ngàng
tay, chân bạn bè rải rác
máu không kịp chẩy
đã cháy thành than

đàn máy bay tự do bay lượn
như một bầy diều hâu
những sáng tạo văn minh nhân loại
mỗi ngày một tiến bộ
giết người

tôi mỗi ngày đọc báo hàng ngày
ở Baghdad, ở Kabul
trưng bầy những khuôn mặt trẻ
trắng,vàng, đen, đỏ
dò dẫm trên những bức tường loang lổ
máu người

có bao trẻ em trông đợi ở nhà
có bao nhiêu người vợ trẻ mong chờ
một vòng tay ôm không bao giờ đến
một nụ hôn trên đôi môi giá lạnh
phủ quốc kỳ

tôi mỗi ngày xem màn ảnh TV
thấy quảng cáo Viagra
những thân hình tuyệt mỹ đàn bà
những môi son, má phấn
những phương cách làm tiền
cuối cùng ai cũng phải lo phận mình
cho cơm ăn áo mặc
cho trẻ em có quần áo đẹp
các đồ chơi tân kỳ
cho những nợ nần suốt đời không kịp trả
cho nhu cầu cuả thế giới văn minh

tôi ngồi giữa cái nắng mùa hè
đốt cháy bao rừng bao ruộng
ở Bắc Cực băng bắt đầu tan rã
như lệ mắt địa cầu

ngày mai tôi giật mình theo đồng hồ báo thức
làm vệ sinh cá nhân
vội vã áo quần
lái xe vào giòng đời đang chẩy

tôi đã trở thành một người
vô vàn gánh nặng
ngẩn ngơ tự hỏi
ngày mai biết sống ra sao

người ta giết nhau ở mãi đâu đâu
cớ sao tôi một mình,
ngồi khóc


Nguiyễn Tường Giang
06 tháng tám 2006