Nhạc:Robert Wells & Mel Torme
Lời Việt: Nguyễn Thảo
Trình bày: Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Phòng thâu: ElevenSixteen
Final mix: LeVuMusic
Hạt dẻ thơm nướng trên ngọn lữa hồng
Ngày tiết đông rét da em nồng
Vài lời ca mừng Noël vang đâu đó
Khăn ấm, găng len thêm vui ngày đông
Lúc ta vẫn hay rằng
Nhìn cánh hoa mistletoe ngọc ngà
Lòng bỗng say thêm bao rộn ràng
Bầy trẻ thơ thầm nghe reo vui trong mắt
Mãi mê chờ ngóng cho ngày vừa tàn
Vì từ ngàn xa, Santa sẽ về đây
Mang đầy một xe với biết bao nhiêu quà cho
Rồi tò mò thêm, lén trông lên trên trời cao
Xem chú nai kia nhẹ bay ngang vòm trời sao
Xin cầu chúc cho nhau một lời thật thà
Muôn người, trẻ thơ cũng như ông già
Dù rằng từ muôn nơi, từ bao lâu, vẫn như thế
“Giáng Sinh an lành muôn nhà”
The Christmas Song
Chestnuts roasting on an open fire
Jack Frost nipping at your nose
Yuletide carols being sung by the choir
And folks dressed up like Eskimos
Everybody knows
A turkey and some mistletoe
Help to make the season bright
Tiny little tots with their eyes all aglow
Will find it hard to sleep tonight
They know that Santa's on his way
He's loaded lots of toys and goodies on his sleigh
And every mother's child is going to spy
To see if reindeers really know how to fly
And so I'm offering this simple phrase
To kids from one to ninety-two
Although it's been said many times, many ways
“Merry Christmas to you”
NT: Tháng 12 ở Paris, trời thật lạnh. Mỗi ngày từ khoảng 4 giờ chiều là trời đã xụp tối. Đi lang thang qua những đại lộ tưng bừng hoa đèn làm cho lòng mình cũng rộn ràng. Đi lâu buồn miệng, ngừng lại mua một gói hạt dẻ nướng, hoặc một cuốn bánh crêpe rắc đường. Rét quá thì tạt vào mấy salon de thé hay brasserie uống một ly café nóng hay một ly rượu đỏ, nhâm nhi miếng bánh ngọt. Chỉ như vậy thôi mà vẫn làm cho tôi luôn luôn thèm trở lại thành phố này vào khoảng mùa Giáng Sinh.
Nhưng mỗi khi nghe The Christmas Song, thì tôi vẫn về ngay với cái đêm Giáng Sinh đầu tiên trên đất Mỹ. Gần nửa khuya, bỗng nhiên tuyết đổ xuống. Tuyết trắng ngập trời. Tuyết phủ cây cành. Cảnh vật tĩnh mịch lại càng thêm cô quạnh. Buồn tình vì xa gia đình, mấy anh em tôi quyết định đi thăm một người bạn ở khá gần đó. Sáu người, dồn lên một chiếc xe nhỏ xíu. Anh tôi cầm tay lái. Xe trợt qua trợt lại trên đường phố không người, trong khi radio vang vang những ca khúc Giáng Sinh vẻ cảnh gia đình xum vầy ấm cúng. Tôi ngồi sau, lặng ngắm cảnh vật im lìm dưới màn tuyết. Không đèn, không hạt dẻ, không rượu, không café, mà lòng mình thì cũng chẳng buồn chẳng vui. Vậy mà cứ nhớ hoài chẳng quên.
LV: Tôi luôn sợ rằng mỗi năm Giáng Sinh về tâm tình rộn ràng trong tôi càng kém đi, nhưng tôi chợt nhận ra là vào những mùa lễ một phần lớn những động năng của mình chỉ là cảm nhận qua cái hăng hái và hăm hở của con trẻ. Không màng quà cáp, không mong đợi gì, nhưng niềm vui thì tràn đầy khi gia đình tụ họp quay quần. Ước mong sao cho lòng tôi mãi rộn ràng trong mùa Giáng Sinh...