Mơ Thành Mây Trắng
ngày đi đời xế thu tàn
buồn trông theo ngọn gió vàng qua sông
tôi ngồi đốt lửa chiều không
khói bay trắng khắp mùa đông trong rừng
xuống vô cùng những đêm từng lá rơi
hừng đông nguyệt vội xa rồi
biển qua và bóng mặt trời lên cao
trong tôi trăm mảnh lụa đào
nhịp buồn của cánh dơi vào hoàng hôn
với em cùng ánh trăng suông
lòng ơi chưa mãn một cơn đau dài
từ trên đỉnh sóng tình phai
mơ thành mây trắng bay ngoài khói sương
Hạc Thành Hoa