có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Chủ Nhật, tháng 8 26, 2018

Hơi nhói đau




Nhạc & lời: Elvis Costello 
Lời Việt: Nguyễn Thảo 
Trình bày: Nguyễn Thảo 
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ 
Phòng thâu: ElevenSixteen 
Final Mix: LeVuMusic 
Studio Photo & graphics: MarcMarc



Hơi Nhói Đau 

Như cơn đau 
Sao giống như đôi ta hằng trong bao lâu 
Ai có đây nhưng sao gần giống vậy thôi 
Giống thôi 
Điều em (đã) hứa bằng ánh mắt xanh xao gầy như trên mi ai đây 
Cớ sao nay rưng rưng khóc âm thầm 
Nhói từng cơn 
Còn đang bám theo thảm họa này mình anh thôi 
Gọi anh kẻ ngu si chỉ vì cố níu kéo cả đời 
Như cơn đau 
Giông giống ta đưa tay chạm hờ nơi đâu đây 
Nơi giấu chôn trong tim điều chẳng đổi thay 
Chẳng thay 
Nào phải đâu dứt khoát là mất hết bao tuyệt vời, tuy ta càng thêm hư hao 
Biết bao đôi nhân tình vẫn sống bất hạnh 
Hơi giống anh 
Hơi giống em 
Hơi nhói đau 


Almost Blue 

Almost blue 
Almost doing things we used to do 
There's a girl here and she's almost you 
Almost 
All the things that you promised with your eyes 
I see in hers too 
Now your eyes are red from crying 
Almost blue 
Flirting with this disaster became me 
It named me as the fool who only aimed to be 
Almost blue 
It's almost touching it will almost do 
There is part of me that's always true...always 
Not all good things come to an end now it is only a chosen few 
I've seen such an unhappy couple 
Almost me 
Almost you 
Almost blue



LV: Bạn đưa cho tôi khá nhiều bài bạn đã dịch để thực hiện. Thỉnh thoảng tôi vẫn trở lại với những bài này để đọc lời dịch và bản chính, hy vọng tìm thấy chút ngẫu hứng nào đó để giúp cho tôi bắt đầu được. Khi nghe và đọc lại bài này tôi chợt thấy có chút cảm thông với tâm tình nhói đau trong giai điệu blues này. Tôi biết tôi ngâm bài này khá lâu. Tôi rất ngần ngại khi phải thực hiện nhạc do Diana Krall hát. Cách hòa âm và diễn tả của người ca sĩ/nhạc sĩ này khó theo được. Hầu như phải dựa vào cảm giác, tâm tình của mình trong một khuôn mẫu khá mơ hồ để dàn dựng bài.

Tuy nhiên bỗng sao bản dịch của bạn như níu kéo tôi tiếp tục. Có đôi lúc tôi cảm thấy chút xa lạ với câu từ bạn xử dụng nhưng điều gì đó trong cái toàn bộ mơ hồ này vẫn thúc đẩy tôi hoàn thành bài nhạc. Có lẽ cái tôi cảm cũng giống như cái mơ hồ hơi nhói đau đó chăng? Giống như tiếng hát mỵ hoặc, vô định của Diana Krall. Nhói đau này như có như không.

NT: Trong những ca sĩ hát bài này, có lẽ người tôi thích nhất là Chet Baker. Ông hát bài này khi đã về chiều, lúc đã quá thời. Giọng ông đã mất đi chất tươi. Nhưng có cái gì đó rất là cay đắng trong chất nhừa nhựa. Trong một buổi trình diễn ở Nhật, ông đã hát sau một phần intro buồn thảm và dài ngoằn. Rồi ông cất tiếng. Rồi chấm dứt. Âm vang vẫn vương vất.

Có lẽ từ ấn tượng đó đã nảy sinh ra câu hơi nhói đau.

Cũng như bạn, tôi thích cái mơ màng nhoi nhói trong lời nhạc. Ngay trong nguyên tác, ta thấy có ba nhân vật. Nhưng hình ảnh gán ghép đã tạo nên một nét lập thể kích thích trí tưởng tượng của người nghe. Ai hứa? Ai khóc? Ai đứng đó?

Vào tuổi già, hình như theo mắt mờ, trí nhớ lãng đãng, cái đau buồn nó cũng thành hơi phiên phiến và khó hiểu, bạn nhỉ.