Nhạc: Sammy
Fain
Lời: Irving
Kahal
Lời Việt: Đức
Phạm & Lê Vũ
Trình bày:
Nguyễn Thảo
Hòa âm &
phối khí: Lê Vũ
Phòng thâu:
ElevenSixteen
Final mix:
LeVuMusic Studio
Photo &
graphics: MarcMarc
Ước mong sao
sẽ gặp lại em
Nơi xưa khi
ta hẹn thề đằm thắm
Nơi con tim
anh trọn đời anh luôn lưu luyến
Quán thân
quen ta ngồi ngày đó
Công viên bên
đường xanh um
Xa xa bầy ngựa
gỗ quay vòng
Bao bóng cây
đổ dài
Ước mong sao
sẽ gặp lại em
Khi nắng mang
theo mùa hè rực rỡ
Chung quanh
đôi ta mọi điều bừng sáng
Anh luôn mơ
em người tình đằm thắm
Mỗi khi ngày
lên, đến khi vầng dương khuất nơi chân trời
Nhìn vầng
trăng lung linh trên cao
Anh luôn ước
ao gặp em
I'll Be
Seeing You
I'll be
seeing you
In all the
old familiar places
That this
heart of mine embraces
All day
through
In that small
cafe
The park
across the way
The
children's carousel
The chestnut
trees
The wishin'
well
I'll be
seeing you
In every lovely
summer's day
In everything
that's light and gay
I'll always
think of you that way
I'll find you
in the morning sun
And when the
night is new
I'll be
looking at the moon
But I'll be
seeing you
LV: Nhận được
lời dịch từ anh bạn Đức Phạm từ California trong lúc đang bận việc nên tôi cũng
tạm bỏ qua một bên. Tôi không biết gì về bài này trong khi đó bạn và ĐP đều rất
quen thuộc với nó. Thế nên khi 2 người bàn cãi với nhau về cách chọn lời dịch
như thế nào cho đúng ý tác giả thì tôi cũng không biết làm thế nào chen vào để
góp ý. Cuối cùng thì tôi chỉ đề nghị để tôi ráp lời dịch với giai điệu xem có hợp
lý không rồi mới nghĩ đến việc chỉnh sửa câu dịch. Qua hơn 2 năm làm việc với
những bản dịch tôi nghiệm ra một điều: không bản dịch nào hoàn chỉnh. Việc chỉnh
đổi lời dịch cho hợp với câu hát xem như là chuyện tất nhiên. Người dịch có thể
nghĩ là nên hát kiểu này, nhưng khi tôi hoà âm lại nghĩ nên hát kiểu kia. Nhất
là nhạc jazz chẳng ai hát giống ai. Thế nên câu hát người dịch nghĩ trong đầu
nhiều lúc không giống chi câu nhạc tôi dựng lên. Tuy nhiên tôi cho rằng đó là
cái vẻ đẹp đặc biệt quyến rũ của việc Việt hoá nhạc jazz này. Sau khi hoàn tất Ước
Mong Gặp Lại Em, nhìn lại thì mới thấy phiên bản dịch cuối khác với phiên bản đầu
tiên nhiều, mặc dù ý thơ và những hình ảnh gợi lên trong bài gốc đều được gói
ghém trong đó.
NT: Rất đồng
ý với bạn. Dịch là một chuyện, nhưng khi hát lại là một vấn đề khác. Biết bao lần
tôi viết lời xong, khi nghe bạn hát nháp, tôi chưng hửng. Đọc lại lời mình viết
và lời bạn hát, tôi chợt hiểu là cách tôi hát (trong đầu) và cách bạn hát (ghi
âm), nhiều khi chẳng giống gì nhau. Bởi lẽ trí tưởng tượng của tôi thường hơi…
quá đà.
Tuy vậy, một điều tôi học được là đôi khi một bản dịch xong một bài mà tôi lấy
làm đắc ý, nhưng đôi ba tháng sau, tôi lại nhận ra những sai lầm. Tôi nhớ hồi ở
đại học theo học môn creative writing, một cái truyện ngắn chúng tôi mất cả một
semester để hoàn chỉnh. Edit rồi lại re-edit rồi lại re-edit. Đám sinh viên
chúng tôi cũng hay trao đổi cho nhau đọc, vì lẽ điều mình viết tưởng rất hoàn
chỉnh nhưng thật ra lại tối nghĩa đối với mọi người khác. Cũng thời đó, tôi viết
truyện cho Văn Học, tôi hay hỏi nhà văn Nguyễn Mộng Giác (chủ nhiệm kiêm chủ
biên của VH) là edit cho đến lúc nào thì mới ngừng. (Một câu hỏi , có lẽ hơi ngớ
ngẩn của thời tuổi 20). Bây giờ già hơn, thì mình chiêm nghiệm ra rằng, chuyện
viết lách, cũng na ná như dạy con trẻ. Không bao giờ ngừng. Đọc lại một bài viết,
lúc nào cũng thấy chuyện đáng lẽ phải như thế này thế nọ, giống như khi nhìn
con của mình lớn lên vậy.
Và như bạn đã nói, sau khi bạn đưa tôi bản nháp, thì đến khi tôi ghi âm, lại có
những câu, những chữ đã biến đổi vì cách ngắt câu và bỏ nốt của riêng tôi trong
lúc hát. Phải xin lỗi dịch giả vậy. Vì thế, tôi đã cho in nguyên văn của bài mà
ĐP và bạn đã mất bao thì giờ để dịch, một bài nhạc mà tôi vẫn luôn yêu thích.