Ngày về cố hương, đau lòng lăng miếu cũ
Ngày về, đầu bạc phếch
Đất khách ôm trăng khuyết
Chợt nghe gió biên thùy
Thổi hồn người lưu lạc…
Huyệt mộ người thiên thâu
Bên dốc nghĩa trang lạ
Chim rỉ máu gọi nhau
Đeo nặng lời tử sinh
Ngày đi cau trổ nụ
Tổ phụ đứng bên hè
Dặm đường chờ hương hỏa
Có lạnh gót sơn khê
Lộ trình kẻ lữ khách?
Ven lộ khói hương bay
Giữa biên cương giá buốt
Vách đá hàng bia mộ
Xới tung, hài cốt đâu?
Để giọng con nhạn lạc
Đậu khóc trên cành cau !
Hốc núi bài vị vỡ
Lời non nước bể dâu
Cố hương như ký gởi
Cho sử ký ngàn sau
Tro tàn đầy vết tích
Khách lặng nhìn biên cương
Cây gáo vàng rụng trái
Xuống hồn quê cố hương
Người trăm năm trôi về
Dựa núi, núi thầm lặng
Dựa đời, tri âm đâu?
Chỉ mây, đầy tóc trắng
Sơn lộ, chim lạc bầy
Chập chờn, ngoài khí núi
Vỗ về người ly hương
Lạc loài giữa gió bụi
Hàng dâm bụt bên rào
Nở đỏ thời thơ ấu
Sau ngày gió trăng bay
Vác oằn vai khách trú
Ly hương, từ tóc xanh
Lữ khách ôm trăng khuyết
Tổ phụ và hàng cau
Đứng chờ người lưu lạc
Trăm năm về đầu bạc
Soi đời nửa vầng trăng
Đau lòng, lăng miếu cũ
Hương hỏa, lạnh lùng thêm …
Ngô Nguyên Nghiễm
Tháng Phật đản sinh, 2018