Tôi sợ rồi một sớm mai kia
Tôi sợ một sớm mai
đời như bã cà phê chế lại
nhạt thếch vị màu
một mình nhấm nháp lòng mình nơi quán vắng
đáy cốc trơ những hạt cặn buồn
chỉ còn những dấu chân hóa thạch trên cung đường nhợt nhạt
mùa đông kéo về rút cạn sắc hồn cây
những vỉa hè ngơ ngác hỏi nhau
cớ sao nhịp sống bỗng như dòng sông khô hạn
tôi sợ một sớm mai người không còn là khu vườn nhỏ
để tôi là nhánh cỏ
dẫu có những ngày nắng
dẫu có những ngày mưa
nhưng ân tình không phai nhạt
tôi sợ một sớm mai tôi soi gương và không còn thấy hình tôi hiện hữu
mà chỉ là khuôn mặt nào xa lạ
nhếch một nụ cười khinh mạn
xem cuộc đời không đáng một xu!
Hãy ở bên tôi người nhé
dẫu tất thảy mọi sự nơi cõi trần gian chỉ là hữu hạn
nhưng xin đừng để tôi bơ vơ giữa khoảng trống vô hình
tôi sợ lắm người
lỡ một sớm mai kia!
Trương Đình Phượng