có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Năm, tháng 10 13, 2016

Trường ca những ánh mắt đèn mờ




Khúc 1

Khu phố những ánh đèn chưa một lần mở mắt
Những đứa trẻ quần áo rách nhiều hơn lành
Những người đàn bà không biết khóc
Không biết khát khao không biết vị tiếng cười
Những gã đàn ông không biết yêu thương
Chưa một lần tỉnh táo

Hai bàn tay sinh ra không phải để xây dựng mái ấm
Mà để cầm nắm những chiếc roi
Quất vào những người đàn bà và những đứa trẻ
Như những gã chăn bò man rợ
Khu phố chiều buông
Nỗi buồn như tấm vải liệm phủ những mâm cơm lạnh tanh
Những đứa bé gầy như cọng cỏ mùa thu
Bàn tay cầm đôi đũa lệch
Khoắng hoài tô canh nhạt
Không tìm thấy chút cặn tương lai
Khu phố những người già còm cõi
Gói âu lo vào những đôi mắt héo
Nỗi đời hằn trên vầng trán
Như cánh đồng tháng năm chằng chịt dấu chân chim…
Khu phố
Tương lai gói gọn trong nỗi lo cơm áo
Tiếng ngậm ngùi loảng xoảng rót vào khuya…
Khu phố những câu kinh xuyên thấu ngực đêm
Như những lời bi ca của bầy thú trên hoang mạc
Khắc khoải đợi dòng nước thánh chảy ra từ vách đá trơ lỳ
Họ đã sống
Như thế
Lắt lay
Những mùa đông ngập lụt lá sầu
Những mùa xuân không hoa
Những mùa hạ không gió
Những mùa thu trời u ám mây nhàu
Đàn chim nhai đám rêu
Trên những mái nhà xiêu
Tiếng hót như máu rỏ
Xuống những tâm hồn không khép cửa…


Khúc 2

Từ hoang đảo
Những gã thủy thủ nằm mơ về cánh buồm
Trong những đêm hoang vắng
Những cánh mũi như thính giác loài mèo
Ngửi thấy mùi đất liền từ phía mù tăm
Giấc ngủ bị xẻ đôi
Choàng tỉnh
Giữa muôn trùng đêm
Ngước mặt nhìn lên trời
Những vì sao thao thức
Thoi thóp đốt cháy mình khát vọng một bình minh…
Từ khu phố nghèo
Những đứa trẻ lớn lên
Bằng cái đói thóp ruột
Bằng cái khát nẻ da
Bằng tiếng la mắng
Tiếng bát bể
Tiếng đay nghiến và nguyền rủa
Chúng cõng nước mắt mẹ trên những tấm lưng gầy như lau sậy
Chi chít những vệt roi tứa máu từ bàn tay cha
Đến trường
Miệt mài mót từng con chữ
Như người nông dân bòn từng hạt thóc lép
Dưới khoảnh ruộng mất mùa
Đêm đêm
Chúng lặng lẽ gửi giấc mơ vào những giọt mưa
Xoi xói mái hiên
Những mái hiên lở lói
Như mảnh thân tàn gã ăn mày cuối chợ
Đêm đêm
Đôi mắt chúng trĩu buồn
Những hạt lệ tái tê
Lặn vào tận cùng trái tim
Bàn tay run run đỡ từng nét chữ
Trong tiếng thở dài của mẹ
Những tiếng thở dài trượt theo triền sông cay đắng
Con ngõ tồi tàn
Chếnh choáng những bước chân
Nện vào lòng khuya nhoi nhói
Những mái nhà chìm vào tuyệt vọng
Rỉ rỉ tiếng than khóc
Và những âm thanh lảm nhảm
….
Trong giấc chiêm bao
Lũ trẻ nhìn thấy những ngọn đồi
Rạng rỡ màu hoa
Khát vọng hóa thành những ngôi nhà ngập tràn diệu khúc hoan ca!


Khúc 3

Những con chim ra ràng
Rời tổ bay đi
Tìm miền đất lạ
Bỏ lại sau lưng cánh rừng
Nơi trú ngụ bao đời của tổ tiên
Ngày tháng dần trôi
Xóa mòn trong tâm trí
Những ngày trứng nước
Tiếng chim mẹ dịu dàng mớm mồi mỗi sớm tinh sương

Những đứa trẻ bước ra từ khu phố nghèo
Bỏ lại sau lưng những mái nhà bốn mùa lộng gió
Bài hát tuổi thơ nằm nép mình nơi xó tường mục ruỗng
Đêm đêm bầu bạn với tiếng thạch sùng
Khắc khoải dội vào tâm hồn những người mẹ
Những cuộc tiễn đưa
Trên sân ga chiều
Những tia nắng ủ rũ chiếu lên vành nón rách
Bàn tay gầy sần sùi của những người đàn bà
Nắm lấy bàn tay hừng hực ngọn lửa khát vọng đổi đời
Của những đứa con
Ánh mắt trao nhau
Chứa chan một trời hứa hẹn và hi vọng
Tàu chuyển bánh
Những sợi khói nhòe dần vào bóng tối dần loang
Hàng cây rùng mình
Trút lá
Những bàn chân trần
Âm thầm dìu tâm hồn mình lê trên đám xác lá
Tiếng lá vỡ
Lan man vang trong hiu quạnh !
Khu phố nghèo những ngọn đèn vẫn hoài khép mắt
Như định luật bất biến muôn đời
Bên mái hiên loang lổ màu đêm
Những người đàn bà ngồi trên những chiếc ghế cáu xỉn
Mòn mỏi nhìn ra đường
Tiếng thở dài hòa theo tiếng dế than
Họ đã đợi
Tin tức của những đứa con từ phương xa
Như ngày xưa họ khắc khoải ngóng tin những người đàn ông của đời họ
Mỗi lần choàng giấc trong đêm
Nghe tiếng gió cấu cào khung cửa
Họ ngỡ con về
Chạy òa ra
Ngõ vắng
Não nề tiếng rao những người bán hàng rong ế ẩm…

Những người đàn ông bất chí cùng thời
Rời bỏ những ngày đắm chìm trong men rượu
Lần lượt bỏ lại khu phố nghèo và những người đàn bà
Đi tìm kế sinh nhai nơi xứ người
Đánh đổi mồ hôi nước mắt lấy từng đồng kẹt xỉn từ tay những tên chủ tinh ma
Đắng cay oằn lưng
Bắt cơm chan đầy nước mắt
Những lúc ngồi trong im lặng
Họ chạnh lòng nhớ về những ngày xa xăm
Những mâm cơm lạnh tanh
Những đứa con và những người vợ
Đờ đẫn ôm cái đói ngồi chờ cha chờ chồng
Họ nhớ
Những ngọn gió heo may
Ùa về khi mùa thu tràn qua phố
Những đứa trẻ thò lò nước mũi
Manh áo phong phanh không che chắn nổi tấm thân gầy
Đôi mắt ngây thơ mở to
Nhìn đám trẻ nhà giàu áo quần xúng xính


Khúc 4

Mùa thu
Khu phố nghèo
Không áo
Những ngõ sình xương trơ như bầy cá bị rỉa
Những vần thơ mang đôi cánh thiên thần
Bay ra từ ngòi bút của những nhà thơ
Những bà cụ móm mém nhai bóng chiều loạng choạng
Lần tay lưng quần
Thoáng nụ cười xọm xụa
Chút tiền dành mua hòm nghẹn ngụa mồ hôi
Những ông cụ gắng hơi tàn rít điếu thuốc lào
Vòng khói cuốn hẹp dần vòng đời dâu bể
Mắt mơ màng nhìn cõi thinh không
Dờn dợn những cành rừng bom khứa ngang lưng
Những xác người xém ngoét
Đạn gầm pháo rống như tiếng bầy ác thú
Hả hê hăm dọa con mồi
Thời gian như mũi tên
Vun vút
Cằm phập vào yết hầu tuổi thanh xuân
Máu nhuộm xám nỗi đời xế bóng

Lẩy bẩy bánh xe lăn qua những kiếp người
Tháng ngày khát khao ánh đèn
Chỉ bạt ngàn tối thẫm
Đan kín những trũng mắt buồn

Điệu nhạc blero não nề
Lẫn trong màn mưa ray rứt
Giọt đầy vơi
Giọt ngắn dài
Như những sợi dây quấn dọc mảnh thân tàn phố
Đói
Bình yên!
Có lần
Người ta đến
Đem theo máy móc và diễn viên
Khu phố nghèo trở thành trường quay bất đắc dĩ
Sự khốn khổ chân thật đến trần truồng
Rồi họ đi
Bộ phim đạt giải lớn
Người ta xướng tên đạo diễn xuất sắc
Diễn viên xuất sắc
Người tạo hình xuất sắc
Tuyệt nhiên chẳng một ai
Nhắc đến khu phố quèn!
Chỉ có những vần thơ hoa mỹ
Ngợi ca hạnh phúc nảy hương từ bùn lầy…


Khúc 5

Những con chim khứ hồi sau những ngày đi xa
Phố cũ những đám rêu chừng như buồn hơn
Những vỉa hè nằm lười dưới vũng đêm
Nghe sương thút thít kể đời mình
Những người già lần lượt bỏ cuộc chơi trần thế
Những chiếc điếu cày lần lượt gối đầu lên tháng năm hư lãng
Rưng rưng tưởng nhớ
Những mồi thuốc và làn khói bảng lảng dưới bóng chiều chập chợn
Mùa thu
Những tiếng thở dài lả tả rơi theo lá
Khung cửa sổ lem nhem vắng những đôi mắt
Những căn nhà nhếch nhác
Dấm dứt tiếng mèo động đực
Tiếng chó bỡn cợt ma
Đứt gãy
Chốc chốc người ăn mày giật mình ngóc cổ dậy
Nhồm nhoàm nhai những sợi gân khuya
Lẩm bẩm hát: cũng đành xin làm người đến sau…!
Bầy muỗi đói
Uể oải vùi mình vào tấm chăn xơ mướp
Bòn mót mùi hôi hám
Bất chợt nghĩ về sự nhỏ nhoi, hữu hạn
Trên bầu trời
Những vì sao nhấp nháy
Những câu chuyện cổ tích về hạnh phúc
Lần lượt bị những đám mây nuốt sống
Tiếng oe oe của những đứa trẻ sơ sinh
Văng vẳng
Hòa vào những âm thanh mệt mỏi
Phát ra từ đôi bánh còm chiếc xe hốt rác
Người lao công dừng tay
Ngửa mặt hít làn hơi đêm ngai ngái
Mùi hôi thối nực nồng
Bỗng như mùi thân thuộc
Gắn bó như xương như thịt
Như cái nghèo gắn bó bền chặt với những tấm thân gầy
Những đứa trẻ chân không dép
Khoác trên người những tấm áo như chiếc lá chuối sau trận bão
Rạc rượi khoắng đôi tay dúm dó
Vào những đống rác
Trên bờ môi nụ cười méo mó

Người đàn bà góa
Chìm trong màn tối vô biên
Lặng lẽ quan sát
Hơi thở trầm uất trôi theo những mảnh đời hiu hắt
Chậm rãi người đàn bà đưa tay nâng nỗi cô đơn
Trở về chiếc giường từ lâu thiếu hơi người đàn ông
Ngọn đèn tù mù khắc khoải mơn ru những sợi tóc nhòe màu…


Khúc 6

Cuối cùng những giấc mơ cũng qua đời
Ánh nắng ban mai xô bóng đêm dạt theo chuyến tàu
Chuyên chở những hóa đơn buồn
Khát khao phân mảnh
Những bông hoa hư danh rã rời
Những đôi chân tháng ngày mải mê chơi trò cút bắt
Tiền tài địa vị
Ngậm ngùi nhận ra bóng mình trơ trọi
Giữa ngược xuôi phù hoa
Sực lòng thèm mùi mốc cũ
Tỏa ra từ manh áo sờn của mẹ
Thèm bát canh tập tàng
Mặn mòi nỗi đời tất bật
Từ những bàn tay chưa một lần ngơi nghỉ

Bỏ lại sau lưng
Những con đường chập chùng bon chen
Những người con trở về
Khu phố
Nơi có những cọc đèn một đời chưa bao giờ lóe sáng
Chiều tàn
Những vỉa hè trống hoác
Ngẩn ngơ ngó trời
Những con chó
Lang thang dò đường về qua mùi nước tiểu
Lạ lẫm nhìn những người con hồi xứ
Như những người khách du lịch
Lần đầu ghé qua…
Những ngôi nhà sau bao mùa thăng trầm
Chở che những mảnh đời ròng rã nhớ thương, chờ đợi
Tường long, ngói mục
Tơ nhện chằng chịt đan
Nắng rũ rượi xuyên qua hàng cây
Rọi xuống từng mái hiên
Như những giọt lệ muộn màng


Khúc 7

Những gã đàn ông lang bạt xứ người
ồn ả ra đi
lác đác trở về
nhiều kẻ vùi nắm xương hờn đất khách
mùa đông
mưa bụi giăng giăng những con ngõ quèn
tháng ngày xa xăm lần lượt hiện về trong tâm trí
lối xưa
đường cũ
những đêm chếnh choáng hơi men
đắng cay vả từng cú tận lực vào tâm hồn bão tố
họ tàn nhẫn hành hạ những người vợ người con
đói nghèo khiến họ thành ác quỷ
giờ đây
trường đời dạy cho họ biết giá trị yêu thương
họ về
những người đàn bà không còn nữa


Những gã đàn ông
Và những đứa con
Lặng lẽ ngồi bên mâm cơm
Những người đàn bà hiện về qua làn khói hương lãng đãng
Chừng như họ đang cười
Nụ cười bình thản vô ưu !

Tôi
Bao nhiêu năm như chiếc phong linh
Lặng lẽ nơi khu phố với những ánh mắt đèn mờ
Day dứt đợi một ngày
Những chiếc bóng đèn được bật lên
Ánh sáng lan tỏa
Những con ngõ tăm tối hồi sinh
Sau giấc ngủ dài hơi
Ngọn gió mùa đông
Nhẹ nhàng lướt qua những mái hiên
Hòa tấu điệu nhạc hy vọng
Bầy dế rời chiếc tổ
Rũ nỗi sầu cố hữu
Nâng đàn hào hứng ca vang
Những đứa trẻ rách rưới
Quây quần dưới ánh đèn rạng rỡ
Hồn nhiên mơ về thế giới của những câu chuyện thần thoại
Những vần thơ tự đốt cháy mình
Bằng những mạch máu chân thật từ trái tim của những nhà thơ.

Trương Đình Phượng