Trộm nghe,
Nghề văn muôn thuở như nhau,
Gái đẹp mỗi thời có khác!
Người luôn chê chữ nghĩa giá bèo,
Ai dám bảo hồng nhan phận bạc?
Ôi! Cái văn,
Thường được coi là món bổ tinh thần,
Sao lại rẻ hơn thú vui nhục xác?
Hẩm hiu thay!
Đợi bài lên báo, ngóng dài cổ vạc cổ cò,
Đến lúc lãnh tiền, đếm được đồng trinh đồng cắc!
Sách kim sách cổ, có ra chi ngọn bút vẽ vời.
Ông cống ông nghè, sao sánh bằng cái mông lúc lắc!
Nhuận bút bài báo, mua không được một cái quần xì,
Tiền thưởng bài văn, sắm chẳng nổi nửa manh áo ngực!
Ngày tối cơn ho lục khục, mồm khạc cục tím cục bầm.
Vợ con cái mặc lem nhem, áo vá miếng chằng miếng đụp!
Thân như bệnh nhân chờ thuốc, ốm tỏng ốm teo,
Nhà như người đẹp khoe lưng, trống huơ trống hoác!
Chi bằng,
Tối ngày ôm đít vợ, cố rặn ra một đứa “tiểu thư”
Hôm sớm nựng má con, ráng “tút” được một nàng “khuê các”!
Quần soọc (short) phơi đì phơi háng, lổ lộ của trời,
Áo dây khoe rún khoe lưng, chênh hênh bộ ngực!
Nhìn ai kia,
Lúc nhúc dáng ngồi cao thấp, giống hệt “ruồi bu…” (… ngựa!”)
Tác hoác miệng há nhỏ to, y chang chó ngáp!
Trớ trêu thay!
Nhà văn bao lần đoạt giải, mơ mấy triệu ngoài sức mỏi mòn,
Hoa hậu một bận đăng quang, ôm vài tỉ trong tay cầm chắc!
Nhờ sự bảo kê của mấy thằng lắm bạc nhiều tiền,
Nhờ thói rửng mỡ của lắm tên thừa gân dư nạc!
Mới hay,
Sắc trọng như vàng,
Văn khinh như rác!
Nhìn xem,
Bao người cơ nhỡ vất vưởng vất vơ,
Bao kẻ lang thang cù bơ cù bấc.
Có em nghèo khó mà nửa chừng dang dở sách đèn,
Có phận hẩm hiu mà suốt đời chưa vào trường học!
Tiền tỉ đó sao không giúp kẻ khốn cùng?
Tiền tỉ đó, sao không giúp người đói rách?
Hay chi,
Đo chữ hư danh bằng vòng ngực vòng mông,
Lấy thói phù hoa thay cái nhân cái đức?
Hay là,
Lòng nhân gió cuốn tro bay,
Thể xác gió lên cờ phất?
Nhớ câu:
“Ăn gì mỗi lúc một ngu,
Uống chi mỗi ngày một dốt!”
Than ôi!
Cái tâm nhỏ xíu nào khác lá đa,
Chữ đức nhẹ hều, y như cọng lác!
Sự đời hao hao mõm chó, đen thủi đen thui,
Chữ tình tờ tợ mảng mông, trắng xơ trắng xác!
Ngẫm mà dạ xé như bào,
Thấy mà ruột đau như cắt!
Thương thay các nhà văn,
Tài năng sanh chẳng gặp thời;
Tinh hoa trỗ không đúng lúc.
Viết ngàn trang sao bằng một cái vẹo mình,
Thức trắng đêm tiếc cho trăm năm mài bút!
Đúng quá cho câu:
“Thế gian kẻ dại người khôn”
“Óc khôn không bằng trôn (l…) mập”!!
Thôi thôi,
Thói đời lắc léo đành ngả mủ chào thua.
Màn kịch éo le xin tuột quần bái phục!
Ngửa mặt khóc ba tiếng hu hu,
Nhắm mắt cười mấy tràng hặc hặc.
Kha Tiệm Ly
Nghề văn muôn thuở như nhau,
Gái đẹp mỗi thời có khác!
Người luôn chê chữ nghĩa giá bèo,
Ai dám bảo hồng nhan phận bạc?
Ôi! Cái văn,
Thường được coi là món bổ tinh thần,
Sao lại rẻ hơn thú vui nhục xác?
Hẩm hiu thay!
Đợi bài lên báo, ngóng dài cổ vạc cổ cò,
Đến lúc lãnh tiền, đếm được đồng trinh đồng cắc!
Sách kim sách cổ, có ra chi ngọn bút vẽ vời.
Ông cống ông nghè, sao sánh bằng cái mông lúc lắc!
Nhuận bút bài báo, mua không được một cái quần xì,
Tiền thưởng bài văn, sắm chẳng nổi nửa manh áo ngực!
Ngày tối cơn ho lục khục, mồm khạc cục tím cục bầm.
Vợ con cái mặc lem nhem, áo vá miếng chằng miếng đụp!
Thân như bệnh nhân chờ thuốc, ốm tỏng ốm teo,
Nhà như người đẹp khoe lưng, trống huơ trống hoác!
Chi bằng,
Tối ngày ôm đít vợ, cố rặn ra một đứa “tiểu thư”
Hôm sớm nựng má con, ráng “tút” được một nàng “khuê các”!
Quần soọc (short) phơi đì phơi háng, lổ lộ của trời,
Áo dây khoe rún khoe lưng, chênh hênh bộ ngực!
Nhìn ai kia,
Lúc nhúc dáng ngồi cao thấp, giống hệt “ruồi bu…” (… ngựa!”)
Tác hoác miệng há nhỏ to, y chang chó ngáp!
Trớ trêu thay!
Nhà văn bao lần đoạt giải, mơ mấy triệu ngoài sức mỏi mòn,
Hoa hậu một bận đăng quang, ôm vài tỉ trong tay cầm chắc!
Nhờ sự bảo kê của mấy thằng lắm bạc nhiều tiền,
Nhờ thói rửng mỡ của lắm tên thừa gân dư nạc!
Mới hay,
Sắc trọng như vàng,
Văn khinh như rác!
Nhìn xem,
Bao người cơ nhỡ vất vưởng vất vơ,
Bao kẻ lang thang cù bơ cù bấc.
Có em nghèo khó mà nửa chừng dang dở sách đèn,
Có phận hẩm hiu mà suốt đời chưa vào trường học!
Tiền tỉ đó sao không giúp kẻ khốn cùng?
Tiền tỉ đó, sao không giúp người đói rách?
Hay chi,
Đo chữ hư danh bằng vòng ngực vòng mông,
Lấy thói phù hoa thay cái nhân cái đức?
Hay là,
Lòng nhân gió cuốn tro bay,
Thể xác gió lên cờ phất?
Nhớ câu:
“Ăn gì mỗi lúc một ngu,
Uống chi mỗi ngày một dốt!”
Than ôi!
Cái tâm nhỏ xíu nào khác lá đa,
Chữ đức nhẹ hều, y như cọng lác!
Sự đời hao hao mõm chó, đen thủi đen thui,
Chữ tình tờ tợ mảng mông, trắng xơ trắng xác!
Ngẫm mà dạ xé như bào,
Thấy mà ruột đau như cắt!
Thương thay các nhà văn,
Tài năng sanh chẳng gặp thời;
Tinh hoa trỗ không đúng lúc.
Viết ngàn trang sao bằng một cái vẹo mình,
Thức trắng đêm tiếc cho trăm năm mài bút!
Đúng quá cho câu:
“Thế gian kẻ dại người khôn”
“Óc khôn không bằng trôn (l…) mập”!!
Thôi thôi,
Thói đời lắc léo đành ngả mủ chào thua.
Màn kịch éo le xin tuột quần bái phục!
Ngửa mặt khóc ba tiếng hu hu,
Nhắm mắt cười mấy tràng hặc hặc.
Kha Tiệm Ly