Tự vấn
Vẫn ta. Năm tận cuối ngày
như kẻ khác. Lấp cho đầy nổi không
Vế đâu, đời những nhánh sông
bủa cơn sóng, cứ xoay vòng đến đi
Tóc râu. Da thịt. Lạ kỳ thế gian
Qua sông, chốt thí cờ tàn
Dài năm tháng chuyến đò ngang không người
Vẫn ta. Giêng. Chạp. Một. Muời
Chiếc lá rụng, bước chân rơi dặm dài
nụ hồng cầm mỏi ngón tay
gai đâm nụ đỏ bầm ngày nhớ quên
Vẫn ta. Gió tưởng bình nguyên
Hoang cỏ nội, tấc tư riêng vẫn giành
Soi gương. Sao cứ đành hanh
Đôi mắt có chút biển xanh lạc loài
Vẫn ta. Ký ức đôi vai
Chân ngơ ngác, ý tận ngoài lũng xa
Vẫn ta. Kẻ khác? - Vẫn ta
Đời vẫn thế. Vẫn tà tà thế thôi.
Vẫn chiều. Vẫn sáng. Chỗ ngồi
Chưa bụi phụ những mảnh trời cũ xưa.
Nguyễn Mạnh Trinh
(Văn, số 151 tháng 2/1995)