có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Năm, tháng 12 20, 2012

Tiếng sáo


Tranh : Trần Thanh Châu


Như thường lệ, người đàn ông tắt đèn.

Một cơn mưa dục tình dữ dội trút xuống người nàng. Một cơn mưa đá, lạnh buốt. Từng sợi tóc cũng cảm nhận được cái buốt lạnh tái tê.


Mặc cho toàn thân chao đảo, nghiêng ngửa, nàng mở mắt ráo hoảnh nhìn vào bóng tối.


Đôi khi, những lúc như thế này, nàng chỉ còn biết bám lấy chiếc phao nghiệp chướng mà số phận vừa ném xuống. Bởi vì chỉ có thể như thế mới giải mã được tại sao mỗi ngày nàng vẫn còn đủ kiên nhẫn để chăm chút lo từng bữa ăn, từng chiếc áo cho người đàn ông gọi là chồng.

Và cũng bởi vì, bất cứ nơi nào người đàn ông ấy xuất hiện cũng tỏ ra là một người có giáo dục, có kiến thức, vừa hoạt bát mà cũng vừa hòa nhã. Ngay cả ở những nơi chợ búa, chàng cũng để lại sau lưng những tiếng xuýt xoa khen ngợi của những người, mà họa hoằn lắm những lời tử tế mới được thốt ra.

Lại càng không chê vào đâu được khi hai người bước tới những nơi sang trọng. Như một cành cây mạnh mẽ, rất hào hoa chàng để nàng tựa vào mình, khắng khít âu yếm, làm nên một cặp đôi hoàn hảo khiến nhiều người phải ghen tị.

Chàng cũng tự tin và lịch sự để cho những người đàn ông khác tán tỉnh vợ mình. “Có sao đâu, như một mùi hương, làm sao ngăn cản được mọi người cảm thấy thơm. Hãy để cho mọi người cùng thưởng thức”, chàng từng độ lượng nói thế.

Có thể nói, trước và sau khi lấy vợ, chàng vẫn khiến cho trái tim của nhiều người đẹp kêu leng keng và cứ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đó có nàng.

Nhưng khi trở về nhà, trút bỏ cái bộ veste cắt rất đẹp, chiếc cà vạt đắt tiền, đôi giày da Thụy Sĩ bóng lộn, chỉ còn quần đùi áo lá thôi, thì người đàn ông ấy lại hiện hình là một con chuột cống.

“Em mê thằng đó à?”, gã hỏi.

“Sao anh lại vu oan cho em!”

“Vậy sao để nó bám riết theo như đỉa đói?”

“Em làm gì được nào!”

“Cô vẫn có cách.”

“Cách gì?”

“Thì cô vẫn cứ ngồi yên, vẫn không cười nói với ai hết”

“Nhưng anh bảo đi với anh phải tươi tắn vui vẻ lên kia mà”

“Nhưng chỉ với tôi thôi, biết chưa?”

“Thế thì ở nhà cũng đủ rồi, đưa em tới làm gì”

“Đưa cô tới là để cho đủ bộ, biết không?”

“Đủ bộ là sao?”

“Là tôi có địa vị, có nhà lầu xe hơi và một cô vợ đẹp”

“Té ra anh coi em là một món đồ hào nhoáng của anh?”

“Chứ sao. Kim cương là trang sức cho đàn bà. Còn đàn bà là trang sức cho đàn ông. Tôi được trọng vọng, nịnh nọt là vì có cô”.

“Thế thì anh phải biết giữ gìn, nâng niu em chứ”

“Thì cô còn thiếu thứ gì nữa. Phấn son, hàng hiệu. Cô còn thiếu thứ gì nào?”

“Em không cần những thứ đó”

“Nhưng tôi cần. Cô phải nhớ điều ấy. Cô còn nợ tôi một đứa con xinh nữa kia!”

Nghe nói tới một đứa con, nàng bật khóc.

“Tôi biết cô chưa đến nỗi nào. Và cũng chẳng thằng nào cướp được cô khỏi tay tôi đâu. Thách đó! Những thằng gọi là nhà văn, nhà thơ, những thằng nhạc sĩ, họa sĩ, nói chung là cái bọn nghệ sĩ đói meo mà làm bộ đa tình đó. Chúng chỉ hít bụi sau tôi mà thôi. Nhưng tôi không chịu được những con mắt cú vọ nhìn vào ngực cô, đắm đuối dán vào mông cô, rồi lại nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn.”

Một người có hai mặt. Như ngày và đêm. Như tối và sáng!

Một đêm, trong lúc đang say sưa như quyết đấu với những bóng ma, gã bất chợt nghe có tiếng sáo. Lúc đầu, tiếng sáo có vẻ như tiếng một con ve hay một con ong. Nó lẩn quất bên tai gã, lúc trước mặt, lúc sau lưng, lúc như cười cợt, lúc như mai mỉa.

Sau cùng, như một viên đạn vô hình, trong một lúc không ngờ được, nó bắn thẳng vào giữa ngực gã.

Trong khi đó, người vợ đang nguội lạnh như một xác chết bỗng sống động, oằn người lên như một con rắn đang lột vỏ. Tiếng sáo càng thanh thoát, người nàng càng oằn lên, càng uốn lượn, quên mất gã chính là ngọn roi đang quất lên người nàng đến rướm máu. Có cảm giác như nàng là một làn khói u uất đang tìm cách bay lên để thoát khỏi căn phòng ẩm ướt, ngột ngạt.

Gã bực mình đứng dậy, đi khép mọi cánh cửa trong nhà. Nhưng khi trở lại, cơn hứng tình đã nguội lạnh. Gã xuôi xị nằm dài trên giường và như muốn phát điên lên khi nhận thấy, tiếng sáo dù nhỏ hơn, mảnh hơn như sợi chỉ vẫn đủ sức xuyên thủng gã. Lần này nó như những mũi kim khâu đang cố tìm cách khâu vá chỗ lồng ngực vừa bị rách toạt với những mũi khâu vụng về, đau không chịu được.

Gã đứng bật dậy, lao vào buồng tắm, mở nước xối ào ào.

Nhưng tiếng sáo vẫn bén như một đường gươm. Vẫn loang loáng bay lượn khắp nơi. Gã không ngớt nguyền rủa cái tiếng sáo chết dẫm đó. Chẳng những nó xuyên thủng tim gã, mà nó còn lấy đi cái bí mật riêng tư, ra khỏi phòng và thả bay trong gió.

Sáng hôm sau gã gọi thợ đến, biến phòng ngủ thành một phòng cách âm, mà ở đó tiếng hí của gã khi lên tột đỉnh va vào các bức tường dội lại nghe lanh canh khiến gã cảm thấy hết sức tự tin. Gã lại nốc những ly rượu được pha chế một cách bí mật, lại ăn những món ăn cũng bí mật không kém, như mây đen tụ lại, để rồi tiếp tục trút xuống những cơn mưa mặc dù người nàng đã sũng nước, sắp biến thành một cái hồ đầy nước mắt.

Và để triệt tận gốc cái tiếng sáo tọc mạch đáng nguyền rủa đó, để chỉ có gã với những sấm chớp bão giông, gã liền tổ chức một đêm thơ nhạc. Dĩ nhiên có thổi sáo.

Gã đủ tiền và đủ tài để biến nàng thành một chủ nhân như một nữ bá tước thích văn nghệ.

Đẹp diệu kỳ, rất có hồn và một nỗi buồn sâu thẳm, khiến nàng chẳng cần gắng gỏi chi nhiều, cũng đã trở thành người trong mộng của những ai may mắn được mời đến.

Có những giọng ngâm réo rắt. Có tiếng đàn thập lục thánh thót như mưa rơi. Và, có tiếng sáo như một sợi tơ vàng óng thả xuống từ cung trăng.

Gã, vừa lịch thiệp vừa thâm hiểm để vợ thù tiếp các nhạc công, đương nhiên có một người thổi sáo.

Anh ta cầm chiếc sáo trên tay, đủng đỉnh như một thi nhân đời Đường lúc nào cũng cầm theo một chiếc quạt. Họ chào nhau. Anh ta cũng đủ lịch sự và tinh tế để hôn phớt lên tay nàng. Và chỉ có thế thôi, máu trong người gã đã muốn sôi lên rồi.

Gã muốn cắn đôi môi ấy cho nát ra. Một đôi môi lúc nào cũng chúm chím như đang dấu một nụ cười.

Khi nó chụm lại, lướt nhẹ trên ống sáo ngà trước khi thổi, gã tưởng như hắn đang lướt trên thịt da vợ mình. Sau cái gáy mảnh mai đẹp như một nậm rượu cổ ấy. Trên khoảng ngực thơm như đồng lúa trổ đó. Trên rốn sâu, trên háng rộng và tận những ngón chân kia…

Và khi tiếng sáo cất lên, gã tưởng như chính hắn đang nâng vợ mình lên thổi!

Tiếng sáo càng mênh mang, dìu dặt thì vợ gã lại càng trở nên quyến rũ khêu gợi. Có cảm giác như hắn đang đặt đôi môi tham lam đó lên núm vú của nàng và say đắm thổi chỉ để riêng cho một mình nàng nghe. Và tiếng sáo mạnh mẽ, dạn dĩ như đang thay hắn cởi từng hạt nút, từng chiếc áo. Rồi gã thấy từng luồng run trên cơ thể nàng. Như một con rắn hổ mang đang theo tiếng sáo trườn ra khỏi cái giỏ, nàng lần lượt trút bỏ xiêm y, uốn éo quanh hắn.

Gã cảm thấy đất trời điên đảo. Để khỏi phải ngã vật xuống một cách đáng xấu hổ, lấy cớ nữ chủ nhân mà gã yêu quý nhất đời có thể bị cảm lạnh, gã xin cắt đứt đêm thơ nhạc, lấy xe đưa nàng về.

Dọc dường gã lầm lì không nói. Mấy lần suýt tông vào xe khác. Gã bẻ cua ngặt đến nỗi muốn ném nàng ra ngoài.

Khi vào nhà, không kịp thay quần áo, gã giật tung cà vạt, giây nịt, xé cả đồ lót của nàng…Trong khi nàng run sợ co quắp, thì gã bới tung nàng ra như một con chó bới tung một đống rác. Gã tìm kiếm một thứ mà gã tin rằng tay thổi sáo kia còn để lại, đó là mùi vị của đôi môi.

Trước sự cuồng bạo của gã, nàng phải kêu lên:

“Anh định giết em đó à?”

“Sẽ giết! Đúng rồi, sẽ giết. Nhưng bây giờ thì chưa. Có phải cô mê cái thằng thổi sáo đó, phải không?”

“Sao em lại có thể mê nó. Anh không thấy nó đáng em út của em thôi sao!”

“Nhưng nó là một thằng đàn ông hay sắp thành một thằng đàn ông. Nó làm gì mà cô run rẩy lên như thế?”

“Em cũng như mọi người thôi, ngồi im nghe nhạc, nghe ngâm thơ, chứ có run rẩy gì đâu!”

“Cô không qua mắt được tôi đâu! Rồi tôi sẽ giết cả hai”

“Thì anh hãy giết ngay đi. Tôi chán sống lắm rồi”

“Tôi cấm cô nói thế. Sống hay chết là do tôi.”

Hôm sau, người ta cho gã biết người thổi sáo đó không ở cùng thành phố. Có nghĩa rằng tiếng sáo nhoi nhói xuyên qua tim óc gã không phải phát ra từ đôi môi của người con trai nọ, mà là từ một người mù. Một người mù đêm đêm khóc nỗi bất hạnh của mình bằng tiếng sáo.

Nhưng cho dù là một lão già mù thường ngồi ăn xin bên một góc đường, gã cũng không muốn thấy có lão trong cùng một thành phố. Và chẳng khó khăn gì, người ta cũng đã hốt được lão đem đi rất xa.

Từ đó, trong những lần gây nên những cuộc bão táp trên giường, gã cảm thấy hoàn toàn yên bình, không hề bị tiếng sáo quấy nhiễu. Gã hân hoan trút xuống nàng những cơn mưa kiêu hãnh. Chỉ có nàng, càng lúc càng cảm thấy bóng tối trước mặt hun hút như một đường hầm.

Một đêm, khi người thổi sáo mù trở lại thành phố (dễ kiếm ăn hơn), cất tiếng sáo da diết dội tới phòng nàng và khi người đàn ông định vùng dậy để đóng chặt cửa, thì nàng đã đâm vào lưng gã một con dao lút cán.

Đợi khi tiếng thở hổn hển ngưng bặt, nàng hất xác gã qua một bên, đứng dậy mở toang các cánh cửa. Ánh trăng và tiếng sáo từ bốn hướng tràn vào phòng như thác đổ. Với mái tóc hãy còn xổ tung, hai tay hãy còn dang rộng, nàng ưỡn ngực ra hít thở mùi vị bát ngát của tự do, dù biết rằng sắp bước qua cánh cửa nặng nề của nhà ngục.


Khuất Đẩu
24/11/2012