có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Ba, tháng 8 21, 2012

Tịnh Tâm Khúc





Chốn bụi

Dòng thời gian bôi xóa mãi đâu,
Người về qua sông nhớ giấc đầu
Mộng rơi nhòa ảo, trăng ngập tịnh chiếu
Thực hay ảo hóa, vừng trăng với ta ?...
Dặm đường quê xa tắp tít xa...
Bờ thành xưa mây lững thững qua
Rừng thu loạn úa, giang hồ chim mộng cũ
Gọi nhau trong nhớ, đầy vơi, nỗi ta...
Trong gió âm lạnh run hơi vĩ cầm,
Ngậm ngùi ai khúc hát dưới trăng.


Ngày dài trăm năm,
Bụi vàng thoắt chốc...
Đời rộng muôn phương,
Xoay quanh,
Hơn gì, một chốn thu thân.
Tình bền nhân gian,
Nhẹ hồ gió cuốn
Người về bên sông
Thương ai,
Thương cả...
Nghìn xưa... đến nay!



Thanh Xuân Đánh Giấc Ngậm Ngùi


Nói với người, tuổi xanh chóng phai,
khi thức dậy chợt như lá bay...
Nói với trăng, vầng trăng đã già,
Nói với trời rộng lượng mây qua...

Nói với ai, làm viên đá cuội,
lăn xuống đời nằm im nhớ ai ...
Nói với chân, đường xa đã đi,
không lối về... biển mù sương che ...

Nói với mình, bằng trăm thương nhớ...
Tuổi thanh xuân như giấc ngủ mơ.
Tiếng võng đưa vàng trời tháng Hạ,
dế giun buồn nằm gọi mưa xa...

Nói với tình, tình yêu bốn mùa...
chưa tới kỳ vội tan biến đi...
Nói với dòng thời gian cuốn trôi...
Mang suốt đời cuộc tình cho ai...



Tịnh Mặc Nét Ai Cười

Xin làm con đò chở nhân gian qua
Bờ bến trăm năm, thân chú mịt mù
Làm sông dài chảy mênh mang nhớ
Không có người ... vốn không có người
Ta nhớ ai ?

Xin làm mây trời một phương xa bay,
Mộng lớn mang theo, ngày hồn như bụi
Hồng hoang nào, bụi theo nhau tới
Không chốn về
vắng tênh chốn về bụi ở với ta thôi

Làm cội mai vàng, nở ngát thiên thu
Không hẹn ai xuân đến xuân về
Vọng lời kinh vàng, mười phương quê cũ
Chuông đại hồng xóa oán thù xưa
Hương không thoát tự chuông
Tâm nghiêng từ tâm
Xuân vẫn như xuân

Xin làm môi cười hồn nhiên đâu đây
Dù gió đông se, rừng già trơ trụi
Tự hôm nào đời thay áo mới
Riêng nét cười có riêng nét cười
Tịnh mặc dưới môi ai



Thuở Theo Nhau

Theo sông vào trăm sóng
Sóng cho ta bạc đầu
Người năm xưa cũng vội
Theo mộng bước qua mau
Người năm xưa cũng vội
Theo mộng bước qua mau

Theo mây vào bóng núi
Ta chia núi quạnh hiu
Mỗi năm lòng mỗi nặng
Nỗi trời rộng tiêu điều

Theo em... Theo em.... Theo em...

Theo mưa vào bóng lá
Ngó lên tựa mắt ai
Ta nổi trôi như bọt
Chỉ còn áo sờn vai
Ta nổi trôi như bọt
Chỉ còn áo sờn vai…

Theo chim vào cuối gió
Như thầm nợ trời xanh
Ta gửi cọng rơm nhỏ
Ði tìm mộng không thành

Theo em... Theo em.... Theo em...

Theo sương vào nhánh cỏ
Là la lá… lá là la… ta về, ta nhớ mộng rất xa,
Là la lá... lá là la,
Khi về có con trăng ngày nọ, đã như là xa ta

Theo hoa vào sân nắng
Nắng hay ta mang mang
Tiếc người xưa đã uổng
Không đến theo hoa vàng
Tiếc người xưa đã uổng
Không đến theo hoa vàng

Theo em vào một thửơ
Bụi mấy bước theo sau
Mấy năm ta như bụi
Ðến nay thơ còn sầu

Theo em... Theo em.... Theo em...



Hồ như

Đôi lúc ta buồn hơn bến sông
Đời trôi qua như tiếng muôn trùng
Đôi lúc ta buồn hơn cỏ dại
Cuộc tình xưa khuya thức khi mai
Đôi lúc ta cười môi rất khô
Lòng quạnh như trăng dãi hiên nhà
Đôi lúc đường về quê mịt mù
Ngựa hồ như đứng hí thiên thu

Có lẽ ta buồn hơn ta buồn
Bảy giòng đời trôi đạt mấy hàng
Và người bây giờ nằm soi trăng cũ
Nhớ gì ta không có nhớ gì ta không ?
Có lẽ ta về ai biết đâu
Trồng vàng hoa trên núi sương hào

Có lẽ trăm rừng xanh trở lại
Gọi đàn chim xa mãi phương nào
Có lẽ ta về như giấc mơ
Làm giòng sông bôi xóa đôi bờ
Có lẽ người hồi sinh trở lại
Nhìn cuộc chơi quên bấy lâu nay



Tháng Ngày Gió Xóa

Còn nhớ về đôi mắt em xanh hồn tuổi thơ
Nồng hương tóc thơm trong chiều ngủ mơ
Đàn ôm bóng chờ
Nghe tiếng hát em dạt dào âm xưa
Tiếng lá rung chiều vàng cơn mưa mùa xuân
Nhạc lắng rụng trên phím tơ lao đao đời gió
Hồ như áo xiêm bay lạc hồn hoa
Tình riêng thẫn thờ
Môi đắm chén say yêu người truy hoan
Tay cót trót nuôi từng giọt đêm đêm ...Võ vàng

Một hương quê xác lá
Tuổi buông khăn gió thoáng
Vàng khô rơi xác cháy ...Gió xóa

Mộng xưa xanh, xanh ngát
một đêm xưa che khuất
nằm xuôi tay bấm đốt thời gian ...Thời gian

Nên tiếng hát thêm bàng hoàng
Ai nuối giấc mơ hồ tàn
Tơ óng vướng nghìn mối
Soi ánh trăng vàng mãi
Nghiêng tóc em một mái sương đầy vơi
Theo tiếng gió qua ngậm ngùi
Ngơ ngác ...tử sinh vẫn xanh
Chờ đôi bờ qua
Rượu xưa tiễn em
Thân vàng dặm xa
Hẹn sông núi về
Ô lý trúc ô tình vẹn dặm xưa
Như dễ oán than đời đời trong mưa ... mưa mù



Tango xanh

Ai ngắt đóa quỳnh hương dưới trăng
Đêm lắng mơ hồ tai gió nghe, dạt về
Tiếng mưa buồn rơi có khi, tình cờ
Giữa dòng trí nhớ.

Đời vắng mấy cung nguyệt cầm
cũng chẳng ai hay.
Đời cách xa bao ngày vui, thơ ấu
Rồi...
Ai cười ai giữa
đêm mùa trăng long lanh
Ai cười vỡ tiếng đàn trầm mỏng manh...
Rừng lá khua bốn mùa
Đời gió đi không về ... tựa đời ta
Quê hương biếc xanh là nhớ
Trăng khuya rớt xô hiên nhà
Mênh mang tiếng thơ chuông ngày cũ
Ai qua áo bay (bước chân) cơ hồ
Ngỡ là mơ......!



Người Về Như Bụi

Người về như bụi
vàng trang sách xưa
người về như mưa
soi tìm dấu cũ
người về như mưa
người về như mưa

Tôi buồn như cỏ ... dại
một đời héo khô
lạnh lùng mưa qua
tôi buồn như gió
bay ngang thềm nhà
thấy ai ngồi đợi
sầu tôi đã già

sầu tôi đã già
sầu tôi lụ khụ
đành tôi với người
bóng đời chia đôi

Người về như sóng
buồn tôi quanh năm
tôi buồn , tôi buồn quanh nam
Người về đêm gió
Tình tôi phập phều
những tăm phụ bạc
của lon`g toi của đơì tôi ơ ơ gian ác
dấu trong miệng cười
người về sương đọng ummm chập chùng
tả tơi phấn gương
người về trong gương
thấy mình mất tích
Người về tan thương

Người về sông rộng
Hồn tôi bão lên
người về như đêm
mơ hồ cõi chết
Người về trăm năm



Quán lạ

Ngày xưa trong quán nhỏ
Ngày xưa trong quán nhỏ
Đời không có mùa đông
Trên môi cà phê ngọt
Trong mắt giọt tình nồng

Hôm nay trong quán lạ
Hôm nay trong quán lạ
Hai đứa ngồi nhìn nhau
Trên môi cà phê đắng
Trong mắt giọt tình sầu

Vài năm trời lận đận
Đời ngọt ngào vết thương
Vài năm trời bôi bác
Đời vui những tấn tuồng

Anh bây giờ đã khác
Trán đà hằn nếp nhăn
Em bây giờ cũng khác
Má đà phai sắc hồng

Mắt nào thôi lệ chảy
Môi nào thơm hương hoa
Lòng nào như suối cạn
Tình nào đã chia xa

Vài năm trên xứ lạ
Vài năm trên xứ lạ
Không còn gì cho nhau
Giọt tình cuồng trong mắt
Cũng tan với nỗi sầu



Ở Rừng Thu Illinois Ta Nhớ Em

Chiều nắng vàng bên đường
Hồn trôi về nẻo xưa
Chiều lắng tiếng đàn thương nhớ người mơ
Nhặt lá vàng trên đường
Thầm mơ một thời qua,
Quạnh quẽ chim buồn kêu cuối rừng xa
Cơn gió qua đời ta,
Làm rụng bay rất nhiều lá úa, rất nhiều lá úa ...
Có nơi chốn nào,
Có nơi chốn nào về không,
Và đời ta, và đời ta, và đời ta ...
Đã chẳng còn mới lạ,
Biết em có thèm nhận không

Chiều hát lời chim rừng
Vội bay về trời không
bỏ nắng bên vườn quê cũ hoài mong
Mở dấu bầy chim trời
về đâu bao ngày vui
Chiều đi mơ hồ trong tiếng đàn rơi



Lên Non Quảy Mộng

Giắt tóc lên non, nhìn con vượn trèo,
nhìn qua sông rộng, nhìn tới chân đèo,
nhìn lại nhân gian còn bé teo teo...

Khoác áo lên non, tìm giọt chuông vàng.
Ngày thiên thu lại vừa đóa hoa tàn.
Vài trang thư rụng, xuống đời mang mang...

Vứt dép theo trăng, nhìn sương nguyệt nằm
nhìn thấu cội nguồn... Lội qua suối mộng,
nhạt dấu chân mình,
nhìn lại bên kia bờ vắng như không...

Vớt cánh rong trôi, Thiền sư ngậm ngùi
mở vuông túi vải, thả ngát tháng ngày...
tiền thân thơ dại...
Đường vời quê xa, lòng những mây bay...



Cuối Trời Mây Trắng Bay

Một hôm người mang tới
Tình yêu giống tơ trời
Đẹp hương màu sương khói
nhẹ hơn lá mùa bay

Người mang tâm thường tại
mộng êm như nhánh sông dài
Bốn mùa đuổi theo mây

Rồi hôm trời bão gió
Dạt mây cuối chân ngày
Dòng sông dài thương nhớ
Vạt mây trắng chiều nay

Dòng sông soi bầu trời
hồn nhiên xanh trở lại
Bốn mùa lặng yên soi

Theo người mang mang
Theo giọt chuông tan
một đêm qua bến trăng nằm

Đôi bờ im nghe
Sông gùi tiếng sóng,
mộng gối vô thường
Sông mở tim ra, trăng già bát ngát
rủ nhau tan giữa biển xa
sông như bầu trời
quên mây trắng bay

Rồi mây trắng có ngày trở lại
bờ sông vắng tiếng chim hạc bay
xa mãi về trời
xa cả tiếng gió bay

Rồi mây trắng có ngày trở lại
Bỏ sống vắng tiếng chim hạc bay
Hóa ra lệ rơi.