có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Hai, tháng 12 28, 2009

Cuối năm bên đường rầy





Tôi siết chặt nàng vào vòng tay khờ khạo của mình, lòng đê mê rạo rực. Hương! Hương! Hương cộng thêm hương thơm dịu dàng của mái tóc nàng, dạ hương chín muồi quyến rũ của da thịt nàng làm tôi ngây ngất, mắt lờ đờ, hai tay ôm vòng eo nàng, hai tay nàng quấn quít cổ tôi, tôi để mặc tình cho nàng hướng dẫn… Đã quên hết sầu chưa… lời dìu nhạc thiết tha… Điệu luân vũ chậm quyện lấy chúng tôi không rời, mỗi nhịp mạnh, chân tôi sấn tới giữa hai chân nàng ngoan ngoãn giật lùi nửa bước, cọ sát mơ hồ, kích thích trí tưởng, gợi dục trong lòng đứa con trai mười chín tuổi… Tiếng kèn hắc tiêu đuổi riết. Tôi quên hế trời đất, mắt lim dim, những tưởng ánh đèn xanh đỏ là những vì sao sáng trên trời.

Bỗng Hương khều nhẹ móng tay trên vai tôi hỏi nhỏ :

- Sao anh không nói gì hết vậy?

Tôi sực tỉnh, ậm ừ:

- Biết… biết nói gì bây giờ?

Hương cười rúc rích. Nàng xoay đầu, môi cạ nhẹ môi tôi, tim tôi rướn lên đập mạnh. Nàng mớm ý :

- Thì nói về chuyện học hành của anh. Chắc anh còn đi học?

Tôi gật đầu :

- Ờ… ờ… Mà chuyện học hành đâu có gì để nói.

- Có chớ sao không? Chuyện thi cử của anh chẳng hạn. Em tiếc mình ít học nên không có gì để kể cho anh nghe. Anh thì chắc thiếu gì chuyện để kể.

- Chuyện gì chớ chuyện học hành có nghe thêm cũng chỉ nhức cái đầu, có gì đâu ly kỳ mà kể em ơi.

Nàng lại cười rúc rích:

- Bộ anh thi rớt muốn giấu em phải không?

Tôi lắc đầu lia lịa:

- Đâu có… đâu có… Anh mới thi đậu tú tài hai hồi năm ngoái. Anh vừa được Bộ Giáo dục chấp thuận đơn xin du học.

Nàng hớn hở :

- Bộ anh sắp đi học bên Tây hả?

- Không có. Anh du học bên Gia nã đại.

Nàng bỡ ngỡ:

- Sao anh không xin đi Tây? Gia nã đại ở tới miệt nào lận?

- Gia nã đại ở gần xứ Huê kỳ. Xứ rộng thưa người, dân mình ít ai biết tới.

Nàng tán đồng:

- Hèn gì em không biết. Anh học nghề gì?

- Anh học kỹ sư.

Nói xong, lá gan tôi nở bằng cái tô, tưởng chừng Hương sẽ lật đật xin cưới tôi về làm chồng. Dè đâu nàng chỉ nhẹ thở dài rồi nín thinh… Thời gian thôi đã xanh màu, nhan sắc phai nhàu xui khiến tim ta úa sầu… Hương lại đưa tôi dìu dặt theo điệu nhạc, chân tôi xen kẽ giữa chân nàng, tôi chỉ mơ ước như vậy. Hương mặc áo dài the đen mỏng choàng lên áo lót đen khêu gợi, quần đen mềm mại óng ánh, cả người nàng bước đi nhẹ nhàng như én lượn.

- Anh có thường đến vũ trường không?

- Không. Đây là lần đầu tiên trong đời anh mới biết ôm vũ nữ.

Hương ấn nhẹ tôi ra:

- Anh xạo hoài. Chân anh đi đúng nhịp như vậy mà anh nói mới biết nhảy!

- Anh biết trước có nói thiệt em cũng không tin. Từ lúc được chấp thuận cho du học, anh nhờ bạn bè cấp tốc dạy nhảy để anh sang xứ người còn nhảy cóc nhảy nhái với người ta cho nên mới khá được như vậy đó chớ. Vả lại bây giờ chánh phủ cấm khiêu vũ nên đâu còn chỗ nào mà tập dợt.

- Anh thấy không, làm cái nghề vũ nữ như em cũng khổ. Chánh phủ cấm nên bà chủ phải dời ra Bình điền, chỗ đồng trống để mở quán ăn và lén cho khiêu vũ để câu khách.

Câu nàng nói lôi tôi về quang cảnh quanh mình. Sàn nhảy là một nhà thủy tạ lót ván cất trên một hồ nước lớn có thả bèo và sen. Quanh nhà thủy tạ giăng đèn xanh đỏ mờ mờ ảo ảo. Ngôi nhà ngói lớn dùng làm quán ăn áng ngữ tầm nhìn từ phía ngoài lộ cái ngó vào. Xung quanh là đồng trống, không khí trong lành, gần Tết gió hiu hiu lạnh.

Hương hỏi:

- Anh đi với hai anh nào vậy?

- Người mặc áo xanh là anh Ba của anh. Người có ria mép là bạn của ảnh. Cuối năm hai anh chàng ngứa chưn nên rủ nhau đi nhót, sẵn dịp lôi anh đi theo để thưởng công anh được chấp thuận du học.

- Ch ! Anh được cưng quá hén.

Dứt bản nhạc, tôi đưa nàng trở lại bàn ăn. Anh Ba hớn hở lên tiếng hỏi Hương:

- Sao em? Thằng nhỏ này đã đạp giập nát cẳng em chưa?

- Đâu có anh, ảnh nhảy giỏi một cây!

Tôi nghe Hương nói cũng hả dạ, dù trong bụng còn bán tín bán nghi. Tôi ngó Hương, hai đứa cười đồng lõa. Anh tôi giục:

- Mầy ăn chút đỉnh đi.

Tôi đang sung sướng đầy bụng, ăn gì nổi mà ăn. Ông bạn có ria mép xuề xòa:

- Thôi, để cho em nó nhảy thêm vai bản nữa rồi cùng ăn luôn thể.

Bản nhạc trỗi lên một khúc tango dìu dặt. Anh tôi dợm mời Hương nhưng nàng đã cấu lấy tay tôi:

- Đêm nay em chỉ nhảy với một mình anh này thôi.

Một cô ngồi chung bàn lên tiếng:

- Chà ! Mới gặp trai tơ mà đã chết mê chết mệt. Con người ta còn mới cắt chỉ đó nghe chị Hai. Đừng có bày trò dụ dỗ trai vị thành niên mà mang tội với làng xóm!

Nói xong cô nàng nắm lấy tay anh Ba kéo ra nhà thủy tạ. Tôi ngồi lại chờ cho Hương dụ dỗ và lung lạc hồn mình –em chỉ « ừ » một tiếng là anh thuộc về em liền ! Hương rủ tôi ra nhảy, tôi thối thoát:

- Anh chỉ biết đếm nhịp thôi chớ chưa biết nhảy tango.

- Chưa biết thì ra đây em chỉ cho. Dễ ợt hà.

Hương nắm tay tôi đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Tóc nàng xõa ngang vai đen nhánh, mặt nàng trang điểm nhẹ, còn giữ được nét tươi tắn, tôi đoán chừng tuổi nàng độ hai mươi hai hoặc hai mươi ba gì đó. Nhưng theo thông lệ, ở vũ trường phái nam tự xưng là anh, phái nữ đươc kêu là em -bất luận già trẻ bé lớn- cho nó… thân mật. Trên sàn nhảy anh Ba lả lướt cúi xuống vai người đẹp,uốn người nàng oằn ngửa ra sau rất thấp. Tôi e ngại dặn hờ:

- Em đừng có tango kiểu cọ quá, coi chừng anh kéo em té luôn đó nghe.

- Không sao đâu, anh đừng có lo. Nghe em đếm nhịp nè : một… hai, ba-bốn-một… hai, ba-bốn-một…

Tôi chập chững bước theo nàng. Lo nghe nàng đếm thì tôi quên bước, mà lo bước thì lại quên nghe nàng đếm. Thỉnh thoảng đầu gối hai đứa cụng nhau lụp cụp, nàng cười ngặt nghẽo, còn tôi thì hơi quê. Khi dứt bản, tôi đã thạo được các bước tango, nàng khen tôi sáng dạ. Tôi dợm trở về bàn, nàng níu tay giữ tôi lại, nói ban nhạc sắp chơi slow, tôi ở lại tiếp tục nhảy với nàng. Quả nhiên sau đó đèn màu quanh nhà thủy tạ tắt ngúm và nhạc slow mùi mẫn trỗi lên. Tôi chỉ chờ có vậy để ghì siết Hương, và Hương cũng choàng hai cánh tay mềm quấn lấy tôi, đôi nhũ hoa tròn đầy mềm mại ấm sốt của nàng áp lên ngực. Tôi mơ hồ nghe da thịt nàng thơm tho mùi sữa ngọt. Nàng hỏi nhỏ:

- Anh đã có người yêu chưa?

- Chưa.

Tôi đáp không do dự. Và tôi đã dối nàng. Chắc nàng cũng dư biết:

- Con nhà giàu học giỏi đẹp trai như anh mà không có bồ ! Anh chỉ dóc em.

- Phải, anh nói dóc em. Anh đã có người yêu, và người yêu của anh là… em đó. Còn em, em có chịu yêu anh không?

- Em không biết… Nhưng em… em có cảm tình với anh.

Thôi rồi ! Nàng đã si tình tôi mất rồi ! Tôi lật đật thầm nghĩ. Nàng có si tình tôi hay không thì chưa chắc, chớ còn tôi, tôi đã mê mệt và thèm muốn Hương nhỏ dãi ròng ròng… là cái chắc ! Tôi mân mê tóc nàng, má nàng kề má tôi nóng hực. Tôi nuốt nước miếng, làm gan đề nghị:

- Tối nay… tối nay anh về… anh về nhà em được không?

Nàng đẩy nhẹ tôi ra, ngó vào mắt tôi:

- Anh muốn về nhà em thiệt à ? Anh mà…

Tôi không để nàng dứt câu, gật đầu liền tù tì. Nàng tiếp:

- Nhà em chật lắm à ! Sợ anh chê.

Tôi vội vã:

- Không! Anh không chê đâu. Nhà chật thì nằm chật một chút có sao đâu?

Nàng mỉm cười. Tôi lặp lại câu hỏi, sốt ruột cầm canh:

- Anh về nhà em tối nay được chớ?

Nàng do dự vài giây rồi gật đầu:

- Nằm vạt đau lưng thì anh đừng có rên à nghe!

Tôi ôm cứng lấy Hương như người vừa trúng số độc đắc. Sướng ran ! Tôi thấy mình chim gái không đến đỗi tệ. Lòng ham chiếm đoạt của con vật đực bèn le lói, hiu hiu tự đắc. Nhạc dứt, chúng tôi trở lại bàn với mọi người. Thừa lúc Hương đi vào quán ăn, tôi kéo anh Ba ra góc vắng, rù rì cho biết tối nay tôi sẽ về nhà Hương. Anh Ba vỗ vai thằng em mình: «Khá lắm!» Đoạn móc trong túi sau ra một bao thơ dầy. Anh Ba lấy ba ngàn bỏ vào bao thơ, phần còn lại nhét trở vô túi. Anh đưa bao thơ cho tôi, dặn để phòng khi hữu sự. Tuy ngạc nhiên, nhưng tôi cũng cầm lấy bao thơ xếp lại đút vô túi sau. Anh lại vỗ vai tôi: «Nhớ chơi cho đẹp nghe!»

Chúng tôi ăn uống nhảy nhót đến khoảng mười hai giờ đêm thì ra về. Thời đó không có giới nghiêm. Anh tôi lái xe, ông bạn ngồi trước, Hương và tôi ngồi ở băng sau. Xe từ ngoại ô trở về thành phố Sài gòn, băng qua Phú lâm và Chợ lớn, đường về khá xa. Tôi ngồi sát Hương để được tiếp tục hưởng hơi ấm da thịt thơm tho mùi sữa, cùng hương tóc mây dịu dàng của nàng. Tôi đặt bàn tay vụng về lên đùi nàng, thớ vải mát mịn. Nàng để yên. Chúng tôi tâm sự với nhau rù rì rủ rỉ. Xe chạy tới đường Bùi thị Xuân thì đậu lại theo lời yêu cầu của Hương. Tôi mở cửa xe dìu nàng bước xuống, đóng mạnh cửa lại. Anh tôi ló đầu ra dặn lớn: «Em đừng làm mất thằng nhỏ, bà già bả cạo đầu anh đó nghe!» Hương đáp: «Anh đừng có lo!» xe vọt chạy mang theo tiếng cười lớn của anh tôi và ông bạn xa dần.

Đường vắng teo, đèn điện lù mù. Hương nắm tay tôi dắt đi, tôi ngoan ngoãn bước theo nàng, lòng nôn nao bồn chồn bởi cuộc vui sắp được vầy ra trước mắt. Đến chỗ đường rầy xe lửa cắt ngang đường nhựa, nàng quẹo trái rồi nắm tay dắt tôi đi dọc theo đường sắt, chân bước gập ghềnh, lồi lõm. Hương nói: «Nhà em cũng ở gần đây thôi». Nàng ngó tôi mỉm cười khích lệ. Tôi sực nhớ đã đọc ở đâu đó chuyện nàng vũ nữ ở bên cạnh đường rầy xe lửa. Phải chăng mình có nên ngờ, rằng người năm ngoái bây giờ là đây? Một gã thư sinh mặt trắng, yêu một nàng vũ nữ hồ ly áo trắng, trong một tòa lâuđài trắng, cạnh đường rầy xe lửa… đen thui! Thiệt là lãng mạn hết cỡ ! Liêu trai và hiện đại ra phết! Chợt Hương níu tay tôi dừng lại, nói tới rồi anh. Tòa lâu đài tình ái lù lù hiện ra là một ngôi nhà nhỏ vách lá lợp tôn hiền lành. Tôi không cảm thấy khó chịu chút nào hết. Tôi chỉ cần có hồ ly thơm tho mùi sữa, kỳ dư nhằm nhò gi ba cái lẻ tẻ! Hương bước tới gần nhà, mở ví lấy chìa khóa mở cửa lách cách. Nàng đưa một ngón tay lên môi ra hiệu cho tôi giữ im lặng. Trong nhà thắp đèn dầu mờ ảo. Nàng vặn tim lớn thêm cho đèn sáng hơn, chỉ cái ghế đẩu bên cạnh chiếc bàn nhỏ vuông vức, ra hiệu cho tôi ngồi. Hương gài chốt cửa lại đến ngồi lên chiếc ghế đẩu khác cạnh tôi, lên tiếng khe khẽ:

- Anh có thấy khó chịu không? (Tôi lắc đầu) Em sống ở đây với má em và… và con em. Má em năm nay sáu mươi tuổi, mắt đã lòa. Con em là gái, được sáu tháng. Giờ này chắc hai bà cháu đã ngủ. Đêm đêm má phải giữ cháu để cho em đi làm.

Tôi định hỏi chồng nàng đâu, hoặc ba của đứa nhỏ đâu, nhưng e mình hỏi lẩm cẩm nên thôi. Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em! Hương đứng dậy vén tấm màn vải buông thõng gần đó. Nàng chỉ chiếc giường lót vạt có trải chiếu bên trên:

- Em ngủ ở đây. Sau tấm màn vải bên kia là chỗ ngủ của má em và con em. (Nàng hôn lên má tôi an ủi). Sao, anh có cảm thấy rêm mình chưa?

Tôi lắc đầu:

- Anh ngủ trên divan bằng ván đã quen từ lâu. Chỉ cần có em là đủ rồi, anh đâu đòi hỏi gì hơn.

Tôi đặt hai tay lên đồi ngực tròn trĩnh của nàng:

- Bây giờ anh mới biết vì sao da thịt em thơm mùi sữa.

Hương giữ hai bàn tay tôi lại:

- Khoan đã anh! Chờ em đi rửa mặt và thay quần áo ra cái đã.

Nàng hôn phớt lên môi tôi rồi đi ra phía nhà sau. Tôi ngả mình lên giường, hai tay chắp sau ót ngó lên nóc mùng bâng quơ. Nghe tiếng nước xối từng chặp. Nàng đang tắm. Tôi mơ màng, trí tưởng tượng nối dài… Hồi sau Hương từ nhà tắm đi lên, mặc đồ bộ ngắn tay lấm chấm đỏ, da thịt tươi mát. Nàng ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi vòng một tay câu lấy cổ nàng ghịt xuống, tay kia mò mẫm vuốt ve thân thể nàng. Nàng để yên. Chặp sau, nàng lên tiếng:

- Anh à! Thủng thẳng để em nói điều này anh nghe.

Tôi ậm ừ sốt ruột:

- Khuya quá rồi! Em còn điều gì muốn nói?

Nàng ngập ngừng:

- Anh à! Gần… gần Tết rồi. Anh… anh có thương em thì lì xì cho em chút đỉnh đi!

Mọi động tác của tôi chợt dừng lại. Tôi gằn giọng:

- Bộ em tính moi tiền anh đó phải không?

Tôi nghĩ thầm: «Thì ra nàng đem xác thân của mình đổi lấy tiền». Sòng phẳng! Nàng có yêu thích gì tôi đâu. Tôi cũng giống như mọi người đàn ông khác. Lòng tự ái của con dê non bị tổn thương, tôi buồn sừng giận tức, vội vã buông nàng đẩy ra. Hương cười giả lả:

- Thôi mà anh, em chỉ xin anh lì xì em chút đỉnh. Nếu không được thì thôi, chớ em nào muốn moi tiền moi của gì anh đâu. Em chỉ…

Tôi cắt ngang lới nàng:

- Em muốn anh lì xì cho em bao nhiêu?

Nàng do dự :

- Bao nhiêu cũng được. Năm trăm hay một ngàn gì đó tùy anh.

Trong túi tôi còn nguyên vẹn ba ngàn anh Ba đưa hồi nãy. Tôi lặng thinh. Hương nói tiếp:

- Anh cũng thấy đó, má em thì đui mù, con em thì còn nhỏ xíu, trăm điều chỉ trông cậy ở một mình em. Ngày mai là ngày cuối năm, em tính đi chợ Tết mua cho con em một bộ đồ mới và vài hộp sữa. Nếu còn tiền, em mua thêm chút đỉnh bánh kẹo và một cặp dưa hấu về chưng cho có với người ta ba bữa Tết.

Tôi nhỏm dậy gắt gỏng, làm như mình có đủ hết mọi quyền hành đối với nàng:

- Em còn muốn mua thêm gì nữa không?

Tôi bỏ hai chân xuống đất đứng dậy. Nàng hốt hoảng níu lấy cánh tay tôi năn nỉ:

- Thôi mà anh! Anh đừng giận em mà. Bỏ chuyện lì xì đi anh! Anh ở lại chơi với em đêm nay cho vui. Anh muốn gì cũng được. Em chìu anh hết…

Nhưng đối với lòng tự ái bự xộn của con dê non, đã có gì quá trớn và lỡ làng hết rồi ! Tôi không còn ở lại với Hương được nữa. Tôi rút tay mình ra khỏi tay nàng, tiến về phía cửa, mở chốt xô cánh cửa bước ra ngoài.

Hương lật đật đứng dậy chạy theo, lên tiếng lần cuối:

- Anh về thiệt sao anh? Bộ giận em thiệt sao?

Không đáp lại nàng một tiếng, tôi gầm đầu bước ra phía đường rầy, đi miết dọc theo lộ sắt, không quay đầu ngó lại. Như thể chạy trốn.

Những loạt gió cuối năm gây gây lạnh xoa dịu cơn bực tức. Tôi dần dần cảm thấy mình quả thiệt vô lý. Có phải tôi muốn ôm ấp thân thể Hương mà không phải tốn một đồng xu cắc bạc nào hết? Tôi đâu phải là một tên ma cạo. Lại càng không phải là Hoàng tử đẹp trai khiến cho nàng phải say đắm và tự ý ngã lăn vào vòng tay của tôi mà nạp mạng. Mà của nàng cũng đâu phải của chùa. Nàng có mở lời nói chuyện tiền nong với tôi cũng là hợp lý quá đi thôi. Trong đời Hương đã có mấy lần nàng trao duyên lầm tướng cướp? Chứng tích ràng ràng còn đó.

Trong túi tôi có sẵn ba ngàn, lại không phải là tiền của tôi! Nàng chỉ xin tôi có năm trăm đồng, vậy mà tôi không cho. Tôi nghĩ thà trước đó nàng đừng mở lời nói chuyện tiền nong, để khi xong cuộc hết rồi, tôi sẽ biếu cho nàng một món tiền thì đẹp đẽ biết mấy. Vấn đề là ở nguyên tắc! Có thể tôi sẽ biếu nàng hết trọn số tiền ba ngàn. Nhưng cũng có thể tôi không cho nàng một cắc. Có ngân hàng nào dám đứng ra bảo lãnh chuyện này? Vậy mà tôi cứ khư khư bám lấy cái nguyên tắc kỳ cục và nghịch lý đó của mình. Để giờ đây tôi lầm lũi đếm bước một mình trên đường sắt, mọi chuyện đều hỏng bét. Tôi cố chấp và bủn xỉn. Hết giận Hương, tôi đâm ra giận mình. Giận quá đỗi giận! Phải chi mà… Tút! tút! tút… Hồi còi xe lửa chợt rít lên sau lưng khiến tôi giựt mình nhảy tránh ra khỏi đường rầy. Một đầu tàu đen đúa mở đôi mắt vàng kệch đang từ từ bò tới, vượt ngang qua chỗ tôi đứng, tiến về phía nhà ga Sài gòn, từ từ khuất bóng ở một khúc quanh. Tôi thầm nghĩ mai đây, chính đầu tàu này sẽ kéo theo nhiều toa khác chở đầy hành khách xuôi về miệt Tiền giang cho bà con ăn Tết. Có lẽ Hương sẽ đón cái Tết lạnh lẽo này trong ngôi nhà nhỏ lợp tôn, với bà mẹ mù lòa và đứa con nhỏ xíu, không có áo mới, không có bánh kẹo, cũng không có dưa hấu.

Lòng se thắt, cơn hối hận tràn ngập tim mình. Tôi dừng bước và quay gót đi ngược lại con đường sắt. Không mấy chốc tôi đã về tới trước nhà Hương. Tôi tần ngần đứng trước cửa, mấy lần định đưa tay lên gõ. Và luôn mấy lần tôi dừng tay lại. Xuyên qua khe cửa, nhìn vào bên trong căn nhà nhỏ nhít như một túp lều. Om tối. Lặng thinh. Có lẽ nàng đã ngủ. Hay là vẫn còn thao thức và đang nhỏ lệ tủi thân? Tôi móc túi sau lấy bao thơ vuốt lại cho thẳng thớm. Tôi luồn bao thơ qua khe cửa, rồi búng mạnh ngón tay cho lọt hẳn vào bên trong.

Tôi lại lầm lũi đếm bước, một mình mình trên đường sắt. Lòng bớt hối hận, nhưng vẫn không ngớt lo âu. Đêm cuối năm trời đen tối khôn cùng. Không biết mùa xuân mới có đem về cho nàng một vầng trăng sáng? Đường rầy nghiêng xe lửa cũng nghiêng. Gặp mặt anh đây giữa chốn thị thiềng. Lời phân chưa hết nước mắt liền vội tuôn…


Kiệt Tấn