• Nguyên tác: Over the Rainbow
• Nhạc & lời: Harold Arlen & Yip Harburg
• Lời Việt: Nguyễn Thảo
• Trình bày: Quý Anh
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
• Ghi âm: Terre Media Studio
• Final mix: LeVuMusic Studio
• Image & graphics: AI per MarcMarc
Về phía chân trời xa, xa tắp
Rực áng mây,
Là cõi mơ mà em luôn ước mơ
Lời mẹ ru thuở nào
Tìm mãi phương trời xanh, xanh biếc
Niềm khát khao
Và giấc mơ, một lần chưa dám mơ
Nhẹ du em bước vào
Cho lời ước thầm lay động sao trời
Cho bình minh gọi em dậy trên ngàn mây trắng xóa
Cho niềm ưu sầu tan thật êm đềm
Như mật hoa ngọt trên đầu môi mềm
Là nơi em đã tìm
Ngoài xa chân trời, chim say nắng
Rộn rã bay
Lòng muốn theo bầy chim xanh lướt mây
Rời xa nơi chốn này
Sao bầy chim được bay về chân trời
Nhưng còn riêng mình nơi này
Mang bao mong ước?
Over The Rainbow
Somewhere over the rainbow
Way up high
There's a land that I heard of once
In a lullaby
Somewhere over the rainbow
Skies are blue
And the dreams that you dare to dream
Really do come true
Someday I'll wish upon a star
And wake up where the clouds are far behind me
Where troubles melt like lemon drops
Away above the chimney tops
That's where you'll find me
Somewhere over the rainbow
Bluebirds fly
Birds fly over the rainbow
Why then, oh why can't I?
If happy little bluebirds fly
Beyond the rainbow
Why, oh why can't I?
NT: Thưở còn trẻ, thấy người khác làm gì thì mình cũng võ vẽ làm theo cho có giống thiên hạ. Bạn tôi muốn ôm nghiệp văn chương, tôi cũng hí hoáy viết lách rồi gửi bài chỗ này chỗ nọ. Gửi rồi thì phải ra tiệm dò coi có báo nào đăng không. Một lần, tờ Tuổi Ngọc in bài, thật mừng húm, nhưng không có một xu dính túi chẳng biết làm sao mua tờ báo để dành lấy le. Lủi thủi về nhà, thấy ông anh rễ, mới năn nỉ ỉ ôi. Tuy hơi ngờ vực “tài năng” của tôi, nhưng ông cũng móc túi cho tôi tiền. Mua xong về khoe thì bị ổng hỏi, Ủa, anh có thấy tên mày trong này đâu?
Lẽ dĩ nhiên là tôi phải theo mốt với thiên hạ chứ. Cái tên cúng cơm của tôi không có gì là gợi cảm, Nguyễn Thảo, trai không ra trai, gái không ra gái (trong trường chuyên bị chọc như vậy). Thời thượng bảo tôi phải đặt một cái tên thật kêu, thật khó khăn, thật bí ẩn. Phạm Ngụy Nhượng. Chẳng hiểu từ đâu mà tôi đã ráp lại một cái tên như vậy.
Nhưng viết lách nhức đầu lắm. Nó như một con khỉ đu đưa trên cổ trên lưng. Suốt ngày cứ ghi ghi chú chú. Đêm đang ngủ ngon chợt nhớ một chuyện gì ý nhị thì phải bật dậy viết xuống mấy hàng. Nhiều lúc đi với bạn bè hay bồ bịch mà cứ như là nhân viên mật FBI, cuốn sổ cứ móc ra móc vô liên tục (thời chưa có iphone).
Sau này đổi qua hát hò rồi, tưởng đã thoát nợ. Nào ngờ lại dính vô chuyện viết lời giới thiệu.
Mà không hiểu viết có ai đọc không, chứ ngồi viết thì mình lại phải cẩn trọng (vì bây giờ không có bút hiệu nữa). Viết lách vớ vẩn thấy vậy mà nhọc nhằn ghê.
Nhiều lúc viết xong đọc lại thấy thật nhảm nhí. Nhưng hình như chuyện đó cũng thường xảy ra. Theo tôi biết, lúc viết xong giai điệu cho ca khúc Over The Rainbow này, thì ông Arlen liền bị ông bạn Harburg chê ngay. (Giai điệu nhảm nhí?) Hình như chính ông cũng không ưng ý cho lắm. Nhưng sau khi làm bài nhạc nhanh hơn thì mọi người đồng lòng là bài nhạc này có thể ăn tiền. Và đúng như vậy. Năm 1939, Over The Rainbow đã đoạt giải Oscar cho Best Original Song.