(Tranh: Đinh Trường Chinh)
Ô Cửa Mùa Thu
Em ạ tháng ngày xa quá đổi,
Rừng chiều phong hun hút lá vàng bay.
Anh thẫn thờ lạc rừng vắng chiều nay,
Nghe âm điệu của những ngày xưa cũ.
Ướt mặt thềm loang lỗ ánh nắng thưa.
Em chờ ai mà cửa sổ khép hờ,
Hà Nội thu về bơ vơ mắt biếc?
Em cất đâu mối tình nhiều tha thiết,
Ở bên đời náo nhiệt những thanh âm?
Nặng nợ nhau để ngày đi âm thầm,
Đêm vàng võ không gian dầm mưa lệ?
Hồn thu run run từng hơi thở nhẹ,
Không gian mờ bể cả trùm sương mù.
Tình xót xa như chở cả mùa Thu,
Chất lá vàng đốt từng tờ nhật ký…
Khói hương bay lùa vào hồn tri kỷ,
Phảng phất rơi chiều thu lạ xứ người!
Sáng Hà Nội em ra phố chơi vơi,
Hoa sữa còn thoảng hơi người yêu cũ?
Mùa Thu đến mang theo nhiều giông tố,
Vũ trụ buồn vàng võ chuyện ly tan.
Tình đắm say ai ngờ mãi dở dang,
Hồn để tang khóc những mùa thu chết!