Trăng Hạ Huyền
lặng lẽ
gió tan
khi mùa xuân còn cách thềm một cánh cửa
về phía thược dược hồng đang nở
chiều nay
bão đổ bộ vào Biển Đông
trời xám như gương mặt cảm cúm
bông trong vườn không màu nắng
môi người không tô son
mẹ chín mươi tuổi nhìn đâu cũng lạnh
lặng lẽ gió đi
không ở lại đùa trên khóm lá
thôi xào xạc ngõ sâu
thôi thổi xanh trăng cuối tháng
hạ huyền một màu đen thẳm
ngày mai
đêm ba mươi
nước mắt mẹ rớt vào khoảng trống.
một ngàn loài hoa trắng lần lượt tàn
gió lặng lẽ đi qua giờ khắc giao thoa
lặng lẽ lạnh
Phan Ngọc Thường Đoan