(Tranh: Đinh Trường Chinh)
Có dòng sông trôi như tóc
nàng là ảo hay ta ảo tưởng
đêm mồ côi, nàng hiển hiện mồ côi
trăng đã khuyết như lòng ta vốn khuyết
biết đại dương mà chỉ thấy sóng thôi
mỗi dặm dọc ngang lướt bến bờ
cỏ cây không chỉ trên đồi núi
mà cũng rất xanh dưới biển sâu
vốn xưa tiền kiếp ôm bờ nguyệt
mộng gửi ngàn mây uống rượu tiên
hôm nay một ngụm cafe đắng
mới biết ra rằng. ta. kẻ điên
an bình không ở người trên núi
phục sinh một nét dịu dàng yêu
cũng chẳng tình đầu hay tình cuối
chiều qua một dáng bước liêu xiêu
cũng may chỉ mới nhìn một mắt
để đấy. cho ta nhìn nửa con
có như bùi giáng cười tan vỡ
“còn hai con mắt khóc người một con”
di sản ta không người thừa kế
một mảng hồ tươi chẳng bám tường
một đoạn bìm kia rơi cùng dậu
đời buồn chẳng khác một hồi chuông
bức tranh trừu tượng đùa trên áo
nàng phấn son tươi sánh với hồng
ngôn ngữ hai bờ rơm. nấm mọc
ngẩn ngơ người đứng ngó rừng thông
núi cao biển sâu, sao đi hết
thả lỏng tay cương trọn một đời
trí óc nhiều khi không cần thiết
cho lòng thinh lặng chẳng âm hơi
nếu có dòng sông trôi như tóc
mời em chuyển nhẹ luống vai gầy
úp mặt. gối. xuôi. về chốn cũ
hạnh phúc nghe chừng ngập lối đi.
Đặng Phú Phong