(Tranh: Đinh Trường Chinh)
Tiếng đêm
tựa đầu đêm biếc sương trong
lặng nghe âm sóng tiếng lòng nhẹ thênh
trời đất tình tự ru mình
nụ xuân dưới tuyết âm thầm đợi ai
rụng về bờ bãi vùi dài lâu sau
bâng khuâng mùa vụt qua mau
hoa cau ven dậu chờ câu thệ nguyền
màn đêm khép nhẹ mắt huyền
nghe hồi chuông gọi người quên lối về
ai xa hoài nhớ hương quê
nơi miền viễn khách bộn bề riêng chung
dấu chân lạc biển lạc rừng
quê hương giông bão rưng rưng lòng buồn
núi trơ xám lạnh căm hờn
biển sâu dậy sóng oan hồn không tan
về đi anh, dẫu điêu tàn
khi lòng đã quyết núi san lấp hồ
đi tìm đất hứa xứ mơ
không bằng cùng dựng cơ đồ bên nhau
quê hương ôi! lắm niềm đau
mẹ cha hồn phách u sầu nhắc anh
tháng ngày quanh quẩn qua nhanh
mộng xưa hỏi có còn xanh không người…
tựa đầu đêm biếc sương rơi…