(Tranh: Đinh Trường Chinh)
Tạ lỗi mùa đông
em phải về phía nắng ấm đang lên
về phía cỏ hoa đang nở
ở lại đi mùa đông xưa
mùa rét xưa
em lạnh không bàn tay sưởi ấm
phía mặt trời nắng cháy
phía không bão dậy
không gió giông
quên đường lá khô ảm đạm xám trời
lạnh trĩu vai lối về đêm đen
thôi mùa đông giá
hãy ở lại phía sau
em về cuối đường nắng đến
về nơi trăng xanh đỉnh non
nơi cỏ hoa tỏa ngạt hương chiều
nơi se sắt heo may không réo gọi
cũng đành tạ lỗi với mùa đông
áo xưa rách lời thề hẹn
cũng đành tạ lỗi với mùa đông
chiếc khuy cuối cùng bung vỡ
nút áo cuối cùng đã rơi
em phải về nơi
mùa xuân đang nhẹ từng bước khẽ.
Phan Ngọc Thường Đoan